( Chỗ này mình nghĩ tác giả nhầm Háo Tử với Khuyết Đức, vì Háo tử là biệt danh của Thẩm Hạo..)
“ Chưa chắc tôi đã độc thân nhé, Nếu bạn gái mà dì của Cao Phi giới thiệu hợp mắt tôi có khi tôi sẽ ra tay trước đấy!” Tống Học Đức nói với vẻ mặt hư hỏng.
“ Há, tên rác rưởi như cậu mà cũng đòi giành phụ nữ với tôi hả? Chờ đến kiếp sau đi!” Cao Phi kiêu ngạo nói.
“ Ai biết đâu đấy, anh đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, trẻ tuổi nhiều tiền, đương nhiên sẽ thu hút vô số cô gái theo…”
Nhưng Tống Học Đức còn chưa nói xong đã bị ba người Thẩm Hạo, Cao Phi cùng với Diệp Viễn tặng cho ánh mắt coi thường, còn cùng nhau tặng thêm cho Tống Học Đức cái đạp vào mông.
Tống Học Đức ngay lập tức bị đạp cho ngã sõng xoài trên đất.
Sau đó đám người Diệp Viễn nhân cơ hội này lao ra khỏi nhà Tống Học Đức.
Tiếng kêu thảm thiết của Tống Học Đức vang lên phía sau.
“ Aaa! Mấy tên khốn kia đứng lại cho tôi…”
Bọn họ đùa giỡn dọc đường, khoảng hai mươi phút sau đến một nhà hàng khá ổn ở trung tâm thành phố.
Địa điểm này không phải do cao Phi quyết mà là do đối tượng xem mắt của anh ta lựa chọn.
Mấy người họ bước vào nhà hàng, sau khi báo số liền được phục vụ dẫn tới phòng riêng.
Vừa bước vào phòng đã thấy có ba người phụ nữ ngồi bên trong.
Trong đó có hai người phụ nữ trung niên khoảng chừng 40 tuổi, ăn mặc rất thời trang.
Mà ngồi ở giữa hai người phụ nữ đó là một cô gái cũng ăn mặc thời thượng không kém đang cúi đầu chơi điện thoại, là một cô gái làm cho người khác cảm thấy rất hống hách kiêu căng.
Hai người phụ nữ trung niên thấy Cao Phi dẫn theo nhiều người tới như vậy, ngay lập tức nhíu mày tỏ ý không vui.
Nhưng cô gái kia lại chẳng thèm để ý đến mấy người cao Phi, cứ chăm chăm cầm điện thoại không biết đang làm gì đó.
Thấy vẻ mặt không vui của hai người phụ nữ, Cao Phi vội vàng giải thích.
“ Dì Liễu, đây đều là anh em của con, bọn họ tới góp vui thôi.”
Mặc dù thái độ của hai người phụ nữ khiến Tống Học Đức và Thẩm Hạo nhíu mày, nhưng họ vẫn nể mặt Cao Phi chào hỏi với hai người phụ nữ kia.
“ Chào dì Liễu ạ!”
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút trong số hai người họ kiêu ngạo gật đầu nói.
“ Ngồi đi!”
Sau khi mấy người họ ngồi xuống, hai người phụ nữ nhìn Cao Phi một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét.
Bị hai người họ nhìn như vậy khiến Cao Phi cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng vì hai người này là đồng nghiệp của dì anh ta nên anh ta cũng chỉ có thể cười ngại ngùng, để mặc ánh mắt của họ càn quét trên cơ thể mình.
Thực ra ngay từ khi mới bước vào, Cao Phi vừa nhìn thấy hai người phụ nữ này và cô gái kia, anh ta đã muốn chạy luôn.
Nhưng ngại thể diện của dì nên anh ta cũng chỉ đành ở lại.
Hồi lâu sau, người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút kia mới mở miệng nói.
“ Thế này nhé, bác là người khá thẳng thắn, thích có gì nói đó. Bác thấy cháu cũng khá, còn về điều kiện gia đình của cháu thì bác cũng nghe dì cháu nói rồi, gọi là tàm tạm thôi, miễn cưỡng có đủ tư cách xứng với Nguyệt nhà bác.”
“ Có lẽ dì cháu cũng chưa kể cho cháu nghe, nhà bác là họ hàng xa của nhà họ Liễu ở thủ đô. Địa vị của gia tộc họ Liễu ở thủ đô chắc cháu cũng biết rồi nhỉ? Đó là hào môn thế gia đấy, ông cụ Liễu còn là Đại sư Quốc Y ở thủ đô nữa cơ.”
Cao Phi hơi gật đầu, nếu khi xưa mà biết đối tượng xem mắt của mình là họ hàng xa của gia tộc họ Liễu có khi anh ta sẽ rất kinh ngạc.
Nhưng bây giờ anh ta có người anh em là Diệp Viễn ở đây, đừng nói là họ hàng xa của gia tộc họ Liễu, cho dù có là người của gia tộc họ Liễu thì anh ta cũng chẳng có cảm giác gì.
( Chỗ này mình nghĩ tác giả nhầm Háo Tử với Khuyết Đức, vì Háo tử là biệt danh của Thẩm Hạo..)
“ Chưa chắc tôi đã độc thân nhé, Nếu bạn gái mà dì của Cao Phi giới thiệu hợp mắt tôi có khi tôi sẽ ra tay trước đấy!” Tống Học Đức nói với vẻ mặt hư hỏng.
“ Há, tên rác rưởi như cậu mà cũng đòi giành phụ nữ với tôi hả? Chờ đến kiếp sau đi!” Cao Phi kiêu ngạo nói.
“ Ai biết đâu đấy, anh đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, trẻ tuổi nhiều tiền, đương nhiên sẽ thu hút vô số cô gái theo…”
Nhưng Tống Học Đức còn chưa nói xong đã bị ba người Thẩm Hạo, Cao Phi cùng với Diệp Viễn tặng cho ánh mắt coi thường, còn cùng nhau tặng thêm cho Tống Học Đức cái đạp vào mông.
Tống Học Đức ngay lập tức bị đạp cho ngã sõng xoài trên đất.
Sau đó đám người Diệp Viễn nhân cơ hội này lao ra khỏi nhà Tống Học Đức.
Tiếng kêu thảm thiết của Tống Học Đức vang lên phía sau.
“ Aaa! Mấy tên khốn kia đứng lại cho tôi…”
Bọn họ đùa giỡn dọc đường, khoảng hai mươi phút sau đến một nhà hàng khá ổn ở trung tâm thành phố.
Địa điểm này không phải do cao Phi quyết mà là do đối tượng xem mắt của anh ta lựa chọn.
Mấy người họ bước vào nhà hàng, sau khi báo số liền được phục vụ dẫn tới phòng riêng.
Vừa bước vào phòng đã thấy có ba người phụ nữ ngồi bên trong.
Trong đó có hai người phụ nữ trung niên khoảng chừng 40 tuổi, ăn mặc rất thời trang.
Mà ngồi ở giữa hai người phụ nữ đó là một cô gái cũng ăn mặc thời thượng không kém đang cúi đầu chơi điện thoại, là một cô gái làm cho người khác cảm thấy rất hống hách kiêu căng.
Hai người phụ nữ trung niên thấy Cao Phi dẫn theo nhiều người tới như vậy, ngay lập tức nhíu mày tỏ ý không vui.
Nhưng cô gái kia lại chẳng thèm để ý đến mấy người cao Phi, cứ chăm chăm cầm điện thoại không biết đang làm gì đó.
Thấy vẻ mặt không vui của hai người phụ nữ, Cao Phi vội vàng giải thích.
“ Dì Liễu, đây đều là anh em của con, bọn họ tới góp vui thôi.”
Mặc dù thái độ của hai người phụ nữ khiến Tống Học Đức và Thẩm Hạo nhíu mày, nhưng họ vẫn nể mặt Cao Phi chào hỏi với hai người phụ nữ kia.
“ Chào dì Liễu ạ!”
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút trong số hai người họ kiêu ngạo gật đầu nói.
“ Ngồi đi!”
Sau khi mấy người họ ngồi xuống, hai người phụ nữ nhìn Cao Phi một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét.
Bị hai người họ nhìn như vậy khiến Cao Phi cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng vì hai người này là đồng nghiệp của dì anh ta nên anh ta cũng chỉ có thể cười ngại ngùng, để mặc ánh mắt của họ càn quét trên cơ thể mình.
Thực ra ngay từ khi mới bước vào, Cao Phi vừa nhìn thấy hai người phụ nữ này và cô gái kia, anh ta đã muốn chạy luôn.
Nhưng ngại thể diện của dì nên anh ta cũng chỉ đành ở lại.
Hồi lâu sau, người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút kia mới mở miệng nói.
“ Thế này nhé, bác là người khá thẳng thắn, thích có gì nói đó. Bác thấy cháu cũng khá, còn về điều kiện gia đình của cháu thì bác cũng nghe dì cháu nói rồi, gọi là tàm tạm thôi, miễn cưỡng có đủ tư cách xứng với Nguyệt nhà bác.”
“ Có lẽ dì cháu cũng chưa kể cho cháu nghe, nhà bác là họ hàng xa của nhà họ Liễu ở thủ đô. Địa vị của gia tộc họ Liễu ở thủ đô chắc cháu cũng biết rồi nhỉ? Đó là hào môn thế gia đấy, ông cụ Liễu còn là Đại sư Quốc Y ở thủ đô nữa cơ.”