"Ý của ông là ảo cảnh lôi kiếp này là thứ tốt sao?"
"Phải, ảo cảnh lôi kiếp còn được gọi là cảnh giới tương lai. Những người độ kiếp thành công chỉ cần vượt qua ảo cảnh này thì sẽ nhìn thấy được một phần nổi của tương lai bản thân trong ảo cảnh này!"
Những lời này cũng khiến Diệp Viễn rất kinh ngạc.
Chẳng lẽ người mà anh vừa nhìn thấy trông giống hệt mình, đang chiến đấu với con rồng sấm chính là một phần nổi trong tương lai của bản thân sao?
Tương lai của mình có thể mạnh mẽ đến vậy ư?
"Vậy vừa rồi cậu nhìn thấy gì thế?"
Ngay lúc Diệp Viễn đang ngây người, Thôi Nhai Tử lại hỏi một lần nữa.
"Vậy vừa rồi ông nhìn thấy gì?", Diệp Viễn cũng không trả lời vấn đề của Thôi Nhai Tử, mà hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ thấy hình như mình đang độ kiếp thôi!", Thôi Nhai Tử trả lời.
"Chỉ là tôi vừa độ kiếp thành công thì trên trời lại đột nhiên xuất hiện một lối đi, sau đó có vô số sinh vật không biết tên tràn ra theo lối đi đó!"
"Sau đó, toàn bộ giới tu hành đều bị sinh vật không tên này xâm lấn, gần như toàn bộ tu sĩ của giới tu hành đều bị tàn sát, không còn gì nữa!"
Nói đến đây, trong mắt của Thôi Nhai Tử lại thoáng lên một tia hoảng sợ.
"Chúng ta bị sinh vật không biết tên xâm lấn, hủy diệt toàn bộ giới tu hành?"
Những lời này khiến Diệp Viễn kinh hãi, không khỏi liên tưởng đến thảm họa lớn mà lão tiền bối đã từng nói trước đây, chẳng lẽ chính là chuyện mà Thôi Nhai Tử vừa nói sao?
"Sau đó thì sao?", Diệp Viễn lại hỏi.
"Sau đó thì ảo cảnh biến mất!", Thôi Nhai Tử trả lời.
"Con cũng nhìn thấy!"
Lúc này, Niếp Niếp cũng đột nhiên mở miệng nói.
"Hình như con cũng xuất hiện trong một thế giới xa lạ, sau đó nhìn thấy trong thế giới xa lạ kia đều tràn ngập một loại sinh vật mà con chưa từng gặp qua, bọn chúng đang ra sức giết chết con người!"
Lời nói của Niếp Niếp lại khiến Diệp Viễn kinh hãi một lần nữa.
Vừa nghe lời nói của Thôi Nhai Tử, anh đã tự hỏi liệu những gì Thôi Nhai Tử nói có phải là thảm họa lớn mà lão tiền bối từng đề cập qua hay không.
Mà bây giờ Niếp Niếp cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự, điều này càng khiến anh cảm thấy giống thảm họa lớn mà lão tiền bối đã nói.
Chẳng lẽ chính là một cuộc xâm lấn của những sinh vật không biết tên sao?
"Vậy các người có thể nói cụ thể cho tôi biết sinh vật không rõ kia trông như thế nào không?", Diệp Viễn lại hỏi.
Thôi Nhai Tử trả lời: "Không nhìn thấy rõ, tôi chỉ thấy cơ thể của những sinh vật không xác định này phủ đầy máu, không thể nhìn rõ chúng trông như thế nào. Những có thể xác định những sinh vật này tuyệt đối không đến từ giới tu hành hay giới trần tục!"
"Phải, những sinh vật mà con thấy cũng toàn thân đầy máu, tuyệt đối không phải loài người!", Niếp Niếp cũng gật đầu nói.
"Toàn thân đầy máu?"
Lời nói của hai người khiến sắc mặt Diệp Viễn hơi thay đổi, luôn cảm thấy hình như anh đã từng gặp qua loại sinh vật dính đầy máu này ở nơi nào đó.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một lúc, anh vẫn không nhớ ra được bất cứ điều gì.
"Vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì thế?"
Lúc này, Thôi Nhai Tử lại hỏi lần nữa.
Lúc này, Diệp Viễn mới hoàn toàn nói kể cho Thôi Nhai Tử tất cả những gì mà mình vừa nhìn thấy.
"Cái gì, cậu nhìn thấy một người trông giống hệt cậu đang chiến đấu chống lại một con rồng sấm hóa thành từ lôi bạo diệt thế sao?"
Thôi Nhai Tử có chút không dám tin hỏi.
"Ý của ông là ảo cảnh lôi kiếp này là thứ tốt sao?"
"Phải, ảo cảnh lôi kiếp còn được gọi là cảnh giới tương lai. Những người độ kiếp thành công chỉ cần vượt qua ảo cảnh này thì sẽ nhìn thấy được một phần nổi của tương lai bản thân trong ảo cảnh này!"
Những lời này cũng khiến Diệp Viễn rất kinh ngạc.
Chẳng lẽ người mà anh vừa nhìn thấy trông giống hệt mình, đang chiến đấu với con rồng sấm chính là một phần nổi trong tương lai của bản thân sao?
Tương lai của mình có thể mạnh mẽ đến vậy ư?
"Vậy vừa rồi cậu nhìn thấy gì thế?"
Ngay lúc Diệp Viễn đang ngây người, Thôi Nhai Tử lại hỏi một lần nữa.
"Vậy vừa rồi ông nhìn thấy gì?", Diệp Viễn cũng không trả lời vấn đề của Thôi Nhai Tử, mà hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ thấy hình như mình đang độ kiếp thôi!", Thôi Nhai Tử trả lời.
"Chỉ là tôi vừa độ kiếp thành công thì trên trời lại đột nhiên xuất hiện một lối đi, sau đó có vô số sinh vật không biết tên tràn ra theo lối đi đó!"
"Sau đó, toàn bộ giới tu hành đều bị sinh vật không tên này xâm lấn, gần như toàn bộ tu sĩ của giới tu hành đều bị tàn sát, không còn gì nữa!"
Nói đến đây, trong mắt của Thôi Nhai Tử lại thoáng lên một tia hoảng sợ.
"Chúng ta bị sinh vật không biết tên xâm lấn, hủy diệt toàn bộ giới tu hành?"
Những lời này khiến Diệp Viễn kinh hãi, không khỏi liên tưởng đến thảm họa lớn mà lão tiền bối đã từng nói trước đây, chẳng lẽ chính là chuyện mà Thôi Nhai Tử vừa nói sao?
"Sau đó thì sao?", Diệp Viễn lại hỏi.
"Sau đó thì ảo cảnh biến mất!", Thôi Nhai Tử trả lời.
"Con cũng nhìn thấy!"
Lúc này, Niếp Niếp cũng đột nhiên mở miệng nói.
"Hình như con cũng xuất hiện trong một thế giới xa lạ, sau đó nhìn thấy trong thế giới xa lạ kia đều tràn ngập một loại sinh vật mà con chưa từng gặp qua, bọn chúng đang ra sức giết chết con người!"
Lời nói của Niếp Niếp lại khiến Diệp Viễn kinh hãi một lần nữa.
Vừa nghe lời nói của Thôi Nhai Tử, anh đã tự hỏi liệu những gì Thôi Nhai Tử nói có phải là thảm họa lớn mà lão tiền bối từng đề cập qua hay không.
Mà bây giờ Niếp Niếp cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự, điều này càng khiến anh cảm thấy giống thảm họa lớn mà lão tiền bối đã nói.
Chẳng lẽ chính là một cuộc xâm lấn của những sinh vật không biết tên sao?
"Vậy các người có thể nói cụ thể cho tôi biết sinh vật không rõ kia trông như thế nào không?", Diệp Viễn lại hỏi.
Thôi Nhai Tử trả lời: "Không nhìn thấy rõ, tôi chỉ thấy cơ thể của những sinh vật không xác định này phủ đầy máu, không thể nhìn rõ chúng trông như thế nào. Những có thể xác định những sinh vật này tuyệt đối không đến từ giới tu hành hay giới trần tục!"
"Phải, những sinh vật mà con thấy cũng toàn thân đầy máu, tuyệt đối không phải loài người!", Niếp Niếp cũng gật đầu nói.
"Toàn thân đầy máu?"
Lời nói của hai người khiến sắc mặt Diệp Viễn hơi thay đổi, luôn cảm thấy hình như anh đã từng gặp qua loại sinh vật dính đầy máu này ở nơi nào đó.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một lúc, anh vẫn không nhớ ra được bất cứ điều gì.
"Vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì thế?"
Lúc này, Thôi Nhai Tử lại hỏi lần nữa.
Lúc này, Diệp Viễn mới hoàn toàn nói kể cho Thôi Nhai Tử tất cả những gì mà mình vừa nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!