Nhưng không ngờ rằng, uy lực của một đấm này lại khủng khiếp đến vậy.
Chỉ một đấm đã trực tiếp đánh nát thân thể của một cường giả Luyện Hư cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa còn trực tiếp luyện hóa Nguyên Anh của lão ta.
Tất nhiên, Diệp Viễn không biết rằng, sở dĩ một đấm này của anh có thể đánh chết một người tu hành Luyện Hư cảnh, hoàn toàn là do lão già kia không hề phòng bị.
Hơn nữa, lão già này không biến thái giống như Diệp Viễn, tu luyện cả nội lẫn ngoại.
Hầu hết các người tu hành đều chỉ tu luyện Nguyên Anh mà không tu luyện thân thể.
Lão già này cũng vậy, chỉ tu luyện Nguyên Anh mà không tu luyện thân thể.
Do đó, độ cứng rắn của thân thể lão ta không phải là quá lợi hại.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác là luồng năng lượng ba màu đặc biệt bao bọc nắm đấm của Diệp Viễn khi nãy.
Kể từ lần đan điền xảy ra sự biến hóa, hai luồng năng lực này không ngừng chuyển hóa linh khí Thiên Địa trong cơ thể của Diệp Viễn.
Giúp cho thực lực của Diệp Viễn được nâng cao.
Hơn nữa anh còn hấp thu luồng sức mạnh đáng sợ tràn ra từ lôi bạo diệt thế, nhờ thế thực lực của anh lại tăng thêm một bậc.
Tuy hiện tại cảnh giới Diệp Viễn mới chỉ dừng lại ở kỳ Hóa Thần, nhưng sau hai lần nâng cao thực lực, bây giờ anh có thể giết chết cường giả Luyện Hư trong nháy mắt.
Bởi vậy, một quyền của Diệp Viễn khi nãy mới có thể giết một tu tiên ở kỳ Luyện Hư ngay tức thì.
“Cùng lên đi, giết chết thằng nhãi đó!”
Cuối cùng mấy ông lão còn lại cũng hoàn hồn.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Viễn là cường giả mạnh hơn bọn họ.
Nếu đánh riêng lẻ thì bọn họ không thể đánh lại anh.
Gần như cùng một lúc, mấy ông già đó vung tay lên, vũ khí của từng người xuất hiện trong tay.
Đó là những cây thương sắc bén, sáng bóng.
“Đi!”
Tất cả các ông lão quát một tiếng, trường thương trong tay bọn họ lao vút như những tia chớp, mũi thương nhằm thẳng về phía Diệp Viễn.
Đối mặt với sự vây công của trường thương, Diệp Viễn không hề sợ hãi, anh lại nắm tay lại.
Rồi tung một quyền, đập mạnh lên thân trường thương gần mình nhất.
“Bốp!”
Một tiếng vang rất lớn, trường thương gần nhất đã bị Diệp Viễn đánh bay.
Nhưng nắm đấm của Diệp Viễn không dừng lại, anh tiếp tục tung nắm đấm lên những thanh trường thương còn lại.
Vài âm thanh trầm đục vang lên liên tiếp, những thanh trường thương còn lại cũng bị nắm đấm của Diệp Viễn đánh bay.
Sắc mặt của đám lão già thay đổi, bọn họ nhấc tay, trường thương bị Diệp Viễn đánh bay ra ngoài nhanh chóng trở lại trong tay mấy người họ.
Khi thấy trên thân trường thương vốn là linh khí cực phẩm xuất hiện vết nứt, một lần nữa, mấy ông lão đều vô cùng khiếp sợ.
“Sức mạnh cơ thể đáng sợ quá!”
Khi mấy người bọn họ còn đang sốc vì sức mạnh cơ thể của Diệp Viễn, anh đã lao nhanh về phía bọn họ giống như một tia chớp.
“Bộp!”
Lại là một quyền cực mạnh nữa nện lên cơ thể một ông lão.
Lão ta tức khắc nổ tung như bóng bay.
Nguyên Anh lập tức trốn ra khỏi cơ thể vỡ tung, nhanh chóng chạy trốn.
“Muốn chạy à, không dễ vậy đâu!”
Nhưng không ngờ rằng, uy lực của một đấm này lại khủng khiếp đến vậy.
Chỉ một đấm đã trực tiếp đánh nát thân thể của một cường giả Luyện Hư cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa còn trực tiếp luyện hóa Nguyên Anh của lão ta.
Tất nhiên, Diệp Viễn không biết rằng, sở dĩ một đấm này của anh có thể đánh chết một người tu hành Luyện Hư cảnh, hoàn toàn là do lão già kia không hề phòng bị.
Hơn nữa, lão già này không biến thái giống như Diệp Viễn, tu luyện cả nội lẫn ngoại.
Hầu hết các người tu hành đều chỉ tu luyện Nguyên Anh mà không tu luyện thân thể.
Lão già này cũng vậy, chỉ tu luyện Nguyên Anh mà không tu luyện thân thể.
Do đó, độ cứng rắn của thân thể lão ta không phải là quá lợi hại.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác là luồng năng lượng ba màu đặc biệt bao bọc nắm đấm của Diệp Viễn khi nãy.
Kể từ lần đan điền xảy ra sự biến hóa, hai luồng năng lực này không ngừng chuyển hóa linh khí Thiên Địa trong cơ thể của Diệp Viễn.
Giúp cho thực lực của Diệp Viễn được nâng cao.
Hơn nữa anh còn hấp thu luồng sức mạnh đáng sợ tràn ra từ lôi bạo diệt thế, nhờ thế thực lực của anh lại tăng thêm một bậc.
Tuy hiện tại cảnh giới Diệp Viễn mới chỉ dừng lại ở kỳ Hóa Thần, nhưng sau hai lần nâng cao thực lực, bây giờ anh có thể giết chết cường giả Luyện Hư trong nháy mắt.
Bởi vậy, một quyền của Diệp Viễn khi nãy mới có thể giết một tu tiên ở kỳ Luyện Hư ngay tức thì.
“Cùng lên đi, giết chết thằng nhãi đó!”
Cuối cùng mấy ông lão còn lại cũng hoàn hồn.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Viễn là cường giả mạnh hơn bọn họ.
Nếu đánh riêng lẻ thì bọn họ không thể đánh lại anh.
Gần như cùng một lúc, mấy ông già đó vung tay lên, vũ khí của từng người xuất hiện trong tay.
Đó là những cây thương sắc bén, sáng bóng.
“Đi!”
Tất cả các ông lão quát một tiếng, trường thương trong tay bọn họ lao vút như những tia chớp, mũi thương nhằm thẳng về phía Diệp Viễn.
Đối mặt với sự vây công của trường thương, Diệp Viễn không hề sợ hãi, anh lại nắm tay lại.
Rồi tung một quyền, đập mạnh lên thân trường thương gần mình nhất.
“Bốp!”
Một tiếng vang rất lớn, trường thương gần nhất đã bị Diệp Viễn đánh bay.
Nhưng nắm đấm của Diệp Viễn không dừng lại, anh tiếp tục tung nắm đấm lên những thanh trường thương còn lại.
Vài âm thanh trầm đục vang lên liên tiếp, những thanh trường thương còn lại cũng bị nắm đấm của Diệp Viễn đánh bay.
Sắc mặt của đám lão già thay đổi, bọn họ nhấc tay, trường thương bị Diệp Viễn đánh bay ra ngoài nhanh chóng trở lại trong tay mấy người họ.
Khi thấy trên thân trường thương vốn là linh khí cực phẩm xuất hiện vết nứt, một lần nữa, mấy ông lão đều vô cùng khiếp sợ.
“Sức mạnh cơ thể đáng sợ quá!”
Khi mấy người bọn họ còn đang sốc vì sức mạnh cơ thể của Diệp Viễn, anh đã lao nhanh về phía bọn họ giống như một tia chớp.
“Bộp!”
Lại là một quyền cực mạnh nữa nện lên cơ thể một ông lão.
Lão ta tức khắc nổ tung như bóng bay.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!