Anh ta tức giận, vung nắm đấm về phía Diệp Viễn.
Nhưng anh ta vừa xông ra cửa sân viện, đột nhiên toàn thân cứng đờ, như bị điện giật, sau đó ngã thẳng xuống đất.
Lúc ngã xuống đất, toàn thân Lâm Vạn Phi liền biến thành một mảng đen xì với tốc độ cực nhanh.
“Ông ơi, ông làm sao thế?”
Lúc này trong sân viện, ông cụ Lâm ngồi trên ghế cũng ngã xuống đất đúng lúc Lâm Vạn Phi bị ngã, toàn thân cũng biến thành một mảng đen xì.
Tình trạng của ông cụ Lâm hình như còn nghiêm trọng hơn Lâm Vạn Phi, cơ thể không ngừng co giật, hơi thở dần yếu ớt, đồng tử đang từ từ giãn to.
Thấy tình hình không ổn.
“Anh Tử Hiên, anh mau khám cho ông nội tôi đi!”, Lâm Hàn Tuyết vô cùng hoảng sợ gọi Vương Tử Hiên.
Vương Tử Hiên vội vàng quỳ xuống kiểm tra, sau khi kiểm tra một lượt, Vương Tử Hiên lập tức giả vẻ mặt đau thương.
“Hàn Tuyết, ông nội, ông ấy… ông ấy không xong rồi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Hàn Tuyết biến sắc: “Làm sao thế được? Vừa nãy chẳng phải anh nói ông nội tôi rất khỏe mạnh, sống thêm hai ba mươi năm nữa chắc chắn không vấn đề ư? Sao vừa chớp mắt đã không xong là thế nào?”
“Chắc chắn là tên lừa đảo vừa nãy đã động chận tay gì với ông nội cô rồi!”
Vương Tử Hiên lập tức đổ hết trách nhiệm cho Diệp Viễn.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Hàn Tuyết lập tức lóe lên tia lạnh lẽo.
Hô gào với chú Lý bên cạnh: “Chú Lý, bắt tên khốn khiếp đáng chết đó cho tôi!”
Khi chú Lý vừa định ra tay, Vương Tử Hiên ở bên cạnh đã chủ động lên tiếng nói.
“Để tôi đi bắt tên lừa đảo đó cho cô!”
Nói xong, Vương Tử Hiên lập tức xông ra cửa lớn.
“Vương Tử Hiên, mẹ kiếp, cậu đừng có làm bừa cho tôi!”
Lâm Vỹ Phong đang kiểm tra tình trạng của Lâm Vạn Phi ở cửa lập tức quát lên.
Lâm Vỹ Phong vẫn luôn tin Diệp Viễn không phải kẻ lừa đảo, mà là người có đại năng thực sự.
Đáng tiếc, hình như Vương Tử Hiên không nghe thấy lời của Lâm Vỹ Phong, vẫn xông về phía Diệp Viễn còn chưa đi xa với tốc độ nhanh nhất.
“Nhóc con, mẹ kiếp, mày đã dùng thủ đoạn gì với ông Lâm”.
Lâm Vỹ Phong nổi giận ra tay, đập một chưởng thật mạnh về phía lưng của Diệp Viễn.
Dường như muốn dồn Diệp Viễn vào chỗ chết.
Cảnh này khiến Lâm Vỹ Phong nhìn tức giận muốn nổ mắt, ông ta vội vàng quát lớn.
“Vương Tử Hiên, dừng tay lại cho tôi!”
Nhưng đã quá muộn.
Vương Tử Hiên là võ giả cảnh giới tông sư, dứt khoát, tốc độ cực nhanh, người bình thường không thể hiểu được.
Nhìn thấy chưởng của Vương Tử Hiên sắp đập vào lưng Diệp Viễn, Lâm Vỹ Phong tuyệt vọng nhắm đôi mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!