“Má mày, mày dám mắng bố mày ư!”
Cậu ấm kia nhanh chóng giơ tay tung một cái tát thật mạnh vào mặt Thẩm Tư Phàm.
“Bốp!”
Nhưng tay vừa mới cử động thì đã bị Diệp Viễn giơ chân đá bay.
Đám vạm vỡ kia nhanh chóng phản ứng lại, một đám kêu ta là đòi ra tay.
Khi Diệp Viễn chuẩn bị giải quyết hết bọn họ, thì Tiểu Vũ bỗng đứng ra, kéo tay anh, hào hứng nói.
“Anh, để em, để em!”
Diệp Viễn nhìn mấy người kia, đều là người bình thường cả, không phải là đối thủ của Tiểu Vũ, nên anh cũng không ra tay nữa.
“Được rồi, em lên đi!”
Được Diệp Viễn đồng ý, Tiểu Vũ lập tức kích động nhắm về phía tên vạm vỡ to gấp đôi và cao hơn mình hai cái đầu.
Thấy Diệp Viễn để Tiểu Vũ đi giải quyết đám người kia, Lâm Tuyết có chút lo lắng.
“Anh Diệp, Tiểu Vũ em ấy…”
Diệp Viễn chỉ khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm đi! Những người đó không thể đánh lại em gái tôi đâu!”
Tuy Diệp Viễn nói Tiểu Vũ rất giỏi, nhưng Lâm Tuyết vẫn cực kỳ lo lắng.
Không chỉ mình Lâm Tuyết, mấy người Thẩm Tiểu Tiểu đều lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Vũ.
Nhưng ngay sau đó, sự lo lắng của họ đã hóa thành nỗi khiếp sợ.
Bởi vì một mình Tiểu Vũ đánh hết tất cả đám người kia.
Nhìn thấy một đám cao lớn ngã xuống đất, kêu la thảm thiết, ánh mắt bọn họ nhìn Tiểu Vũ đều thay đổi.
“Thế nào? Em lợi hại lắm đúng không?”
Tiểu Vũ như vị tướng quân đắc thắng đi tới trước mặt mọi người.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!