“Thần y?”
Bà ngoại Thẩm Tiểu Tiểu và mọi người đưa mắt nhìn nhau, hơi không dám tin.
Vì Diệp Viễn thật sự quá trẻ tuổi, một người trẻ tuổi như thế có thể là thần y sao?
Trong thoáng chốc, mọi người đều thấy nghi ngờ, nghĩ Diệp Viễn là một tên lừa đảo, lừa gạt Thẩm Tiểu Tiểu.
Biết mấy người này không tin mình, vào lúc Thẩm Tiểu Tiểu đang định giải thích.
Thì Diệp Viễn đột nhiên vỗ một cái lên lồng ngực của ông ngoại cô ta.
“Cậu làm gì đấy?”
Hành động của Diệp Viễn nhất thời khiến mấy người nhóm bà ngoại Thẩm Tiểu Tiểu đều giật mình, cậu và anh họ của Thẩm Tiểu Tiểu còn định ra tay.
Thẩm Tiểu Tiểu vội vàng ngăn cản hai người.
“Bà ngoại, xin mọi người tin tưởng Diệp Viễn! Anh ấy thật sự có thể chữa bệnh cho ông ngoại!”
Mà lúc này, Diệp Viễn lại đánh một chưởng lên lồng ngực ông ngoại Thẩm Tiểu Tiểu một lần nữa.
“Dừng tay cho tôi!”
Cậu của Thẩm Tiểu Tiểu nhất thời không thể nhịn được nữa, dù Diệp Viễn thật sự là một thần y như Thẩm Tiểu Tiểu nói thì ông ta cũng chưa từng thấy bác sĩ nào chữa bệnh cho người khác như vậy.
Đây hoàn toàn không phải chữa bệnh, đây rõ ràng là lấy mạng.
Vào lúc cậu của Thẩm Tiểu Tiểu định tiến lên ngăn cản Diệp Viễn.
“Khụ khụ…”
Ông ngoại của Thẩm Tiểu Tiểu trên giường bệnh đột nhiên ho dữ dội.
Sau khi ho ra mấy vật thể sềnh sệt màu đen, lồng ngực ông cụ bắt đầu chậm rãi phập phồng, dường như đã tự thở lại được rồi!
“Đây… Đây…”
Thấy thế, cậu của Thẩm Tiểu Tiểu nhất thời ngây người.
Mà lúc này Diệp Viễn cũng không rảnh tay, anh tiện tay lấy ra mấy cây ngân châm từ trong ngực, nhanh chóng ghim vào lồng ngực của ông ngoại Phùng Tiêu Tiêu.
Không lâu sau đó, mấy người nhóm Thẩm Tiểu Tiểu kinh ngạc vì thấy sắc mặt ông ngoại của Thẩm Tiểu Tiểu đang khôi phục trạng thái bình thường với một tốc độ rất nhanh.
Mà chỉ số trên các dụng cụ chữa bệnh đang theo dõi ông ngoại Thẩm Tiểu Tiểu cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lúc này, Diệp Viễn vung tay lên, những cây ngân châm kia đều rơi vào tay anh.
Sau đó, Diệp Viễn lại tiện tay lấy một viên đan dược ra cho vào miệng ông ngoại Thẩm Tiểu Tiểu.
Không lâu sau đó, mọi người ngạc nhiên nhìn thấy ông ngoại của Thẩm Tiểu Tiểu vốn chỉ còn lại da bọc xương đang trở nên cường tráng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mà mái tóc bạc trắng cũng đang nhanh chóng trở lại màu đen.
“Đây là… Đây là…”
Hình ảnh kỳ lạ này khiến bà ngoại Thẩm Tiểu Tiểu và mọi người đều ngạc nhiên há to miệng đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
Không lâu sau đó, cuối cùng cơ thể của ông ngoại Thẩm Tiểu Tiểu đã “phát triển” thành trạng thái của một người trung niên bình thường, mái tóc bạc cũng biến thành tóc đen mượt mà.
Gần như cùng lúc đó, ông ngoại của Thẩm Tiểu Tiểu cũng tỉnh lại.
“Ông ngoại, ông không sao chứ?”
Thẩm Tiểu Tiểu lập tức hỏi.
“Không sao, cảm thấy rất khoẻ, như trẻ lại hai mươi tuổi vậy!”, ông ngoại Thẩm Tiểu Tiểu trả lời rất thoải mái, giọng nói vô cùng vang dội.
Dứt lời, ông ngoại của Thẩm Tiểu Tiểu nhìn về phía Diệp Viễn, cất tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn vị thần y này!”
Sau đó, ông cụ lại xuống giường, muốn quỳ xuống trước Diệp Viễn.
Diệp Viễn vội vàng đỡ lấy ông cụ.
“Ông cụ, ông đừng khách sáo với cháu, cháu là bạn của Tiểu Tiểu, cứu ông là chuyện nên làm thôi!”
Ông cụ là một người thoải mái, cũng không tiếp tục cảm ơn Diệp Viễn nữa, nhưng vẫn nhớ kỹ ơn nghĩa của anh.
Lúc này, Thẩm Tiểu Tiểu cũng chủ động cất tiếng dò hỏi: “Ông ngoại, trước đó cháu thấy anh họ cầu xin cậu cả và cậu ba ở cửa khách sạn, muốn vay tiền bọn họ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tiểu Tiểu rất nghi ngờ, nhà ông ngoại cô ta cũng có thể coi là nhân vật có máu mặt ở thành phố Thanh Long, gia đình cũng đang kinh doanh đá quý.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!