Lữ Hạo Nhiên tiến lên mấy bước muốn bắt lấy cánh tay của Thẩm Tiểu Tiểu.
Nhưng vào lúc anh ta sắp bắt được cánh tay của Thẩm Tiểu Tiểu thì tay của Diệp Viễn đã bắt được tay anh ta trước.
“Con mẹ nó, mày nghĩ mày là ai, buông tay ra cho tao!”, Lữ Hạo Nhiên vô cùng khó chịu hét to.
Diệp Viễn không trả lời, cổ tay anh hơi dùng lực, Lữ Hạo Nhiên lập tức hét thảm thiết.
“A!”
Nhìn thấy Diệp Viễn muốn dạy dỗ Lữ Hạo Nhiên, Lục Thanh Hoà ở bên cạnh sợ đến mức vội chạy tới.
“Anh Diệp, không được đâu!”
Lục Thanh Hoà biết Lữ Hạo Nhiên này không phải một kẻ hiền lành, nếu Diệp Viễn làm anh ta bị thương khiến người nhà họ Lữ trả thù, thì với tình huống của nhà họ Lục họ bây giờ gần như không có chút hy vọng nào có thể chống lại nhà họ Lữ.
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lữ Hạo Nhiên, sau đó buông tay anh ta ra.
Lữ Hạo Nhiên được buông ra có cảm giác cổ tay đau rát, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cả cổ tay đều bầm xanh.
Điều này khiến Lữ Hạo Nhiên càng khó chịu hơn, biết bao năm qua, anh ta chưa từng chịu thiệt thòi, bị thương nặng thế này bao giờ.
Vào lúc Lữ Hạo Nhiên muốn gọi người dạy dỗ Diệp Viễn thì có mấy tên đàn em vội vã chạy tới, nói nhỏ bên tai anh ta mấy câu.
Lữ Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Anh ta trừng Diệp Viễn một cách hung hăng, sau đó nhanh chóng rời đi cùng với đàn em.
Thấy Lữ Hạo Nhiên rời đi, Lục Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm.
“Anh, người đó là ai vậy?”, Thẩm Tiểu Tiểu nghi ngờ hỏi, đương nhiên cô ta có thể nhìn ra dường như anh họ Lục Thanh Hoà rất sợ người đó.
“Đó là người nhà họ Lữ trong bốn gia tộc lớn của thành phố Thanh Long, một tên công tử bột chính gốc!”
Lục Thanh Hoà giải thích, tiện thể giới thiệu cho hai người Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu một vài thế lực ở thành phố Thanh Long và một vài người không thể đắc tội.
Để tránh sau này họ lại có mâu thuẫn với những người đó.
Sau khi nghe Lục Thanh Hoà giới thiệu, Diệp Viễn cũng đã hiểu phân chia thế lực cụ thể ở thành phố Thanh Long này.
Ở thành phố Thanh Long có bốn gia tộc lớn là lợi hại nhất.
Trong bốn gia tộc này, nhà họ Sử dùng mưu kế chiếm đoạt xưởng quặng đá quý của nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu.
Sau đó là nhà họ Lữ của Lữ Hạo Nhiên.
Cuối cùng là nhà Tư Đồ và nhà họ Châu.
Ngoài bốn gia tộc lớn này thì người đứng đầu thế lực ngầm của thành phố Thanh Long, chủ nhân phía sau phố quán bar, Nguỵ Thành Bân của nhà họ Nguỵ.
Theo lời giới thiệu của Lục Thanh Hoà, năm xưa Nguỵ Thành Bân này là một tên côn đồ, dựa vào tính cách liều mạng mà nhanh chóng tạo dựng được danh tiếng ở thành phố Thanh Long này.
Sau đó, Nguỵ Thành Bân lại được quý nhân giúp đỡ, nhanh chóng thống nhất thế lực ngầm của thành phố Thanh Long, ngồi vững trên vị trí đứng đầu.
Sau đó thì xây dựng phố quán bar hộp đêm nổi tiếng khắp tỉnh Tiềm Long này.
Ngành giải trí của thành phố Thanh Long phát triển như thế có một nửa công lao của Nguỵ Thành Bân.
Có người đồn rằng thật ra quý nhân đứng sau Nguỵ Thành Bân là người của một gia tộc võ đạo, cũng vì thế bốn gia tộc lớn của thành phố Thanh Long cũng không dám gây chuyện với Nguỵ Thành Bân.
Nếu không với lợi nhuận kếch xù mỗi ngày ở phố quán bar này, bốn gia tộc lớn kia đã sớm ăn sạch Nguỵ Thành Bân rồi.
Ngoài Nguỵ Thành Bân, thành phố Thanh Long còn có mấy người cũng rất có thực lực.
Vào lúc Lục Thanh Hoà giới thiệu về mấy người cuối cùng này cho Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu.
Thì mọi người phát hiện họ đã đi tới chỗ mấy người nhóm Sở Vân Phi.
Đó là một quán bar tên Tiên Cảnh Nhân Gian.
Đây là một quán bar trang trí rất sang trọng, tập trung tất cả cơ sở giải trí như ăn uống vui chơi đánh bạc.
Cũng là quán bar xa xỉ nhất và tốt nhất cả con phố này.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!