“Mẹ nó, lại là thằng khốn đó!”
Trong ba thanh niên này có một người chính là người đã đụng mặt với Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu trước đó, Lữ Hạo Nhiên.
“Sao thế, anh Lữ biết cậu ta hả?”
Một thanh niên mặc đồ thoải mái khác hỏi.
Thanh niên này tên là Tư Đồ Ngọc Huy, là cậu chủ nhà họ Tư Đồ, một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Thanh Long.
“Lúc nãy khi tới đây, tôi tình cờ gặp thằng khốn đó và cô em đẹp gái kia, vốn định bắt chuyện với cô ấy, không ngờ thằng khốn đó lại động tay động chân với tôi!”
“Ha ha, cậu ta cũng to gan thật, lại dám động tay động chân với anh Lữ! Anh có muốn mấy anh em đây xả giận giúp anh không?”
Thanh niên đang ngậm điếu thuốc lá còn lại cũng lên tiếng.
Thanh niên này là cậu chủ nhà họ Châu, Châu Văn Khôn.
“Tạm thời không cần đâu, chờ anh Sử tới đã rồi tính!”, Lữ Hạo Nhiên lắc đầu trả lời.
Anh ta đang nói thì nhìn thấy một nhóm người đi lên cầu thang, dẫn đầu là một thanh niên có vóc dáng cao ráo, anh ta còn đang ôm một cô gái trong lòng.
Cô gái này không phải ai khác mà chính là em họ của Lục Thanh Hòa, Lục Oánh Oánh.
Hiển nhiên thanh niên này chính là cậu chủ nhà họ Sử, Sử Thiên Nhất.
Đi theo sau hai người này còn có mười vệ sĩ áo đen, trong đó có một người dao động khí thế khắp toàn thân, nhìn liền biết ngay là võ giả.
Ở sau cùng còn có một người mặt mũi sưng vù đi theo.
Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện đây là streamer trên mạng đã bị Sở Vân Phi đánh ngày hôm nay, Mã Thanh Thiên.
Hôm nay sau khi bị Sở Vân Phi đánh, Mã Thanh Thiên liền muốn đi tìm ông chủ chống lưng cho mình, cũng chính là Sử Thiên Nhất của nhà họ Sử.
Chẳng qua lúc đó Sử Thiên Nhất đang cử hành lễ đính hôn với Lục Oánh Oánh, anh ta không dám quấy rầy.
Cho đến khi lễ đính hôn của hai người kết thúc, anh ta mới báo chuyện này với Sử Thiên Nhất.
Vừa biết xe mình cho Mã Thanh Thiên mượn bị phá hoại, Sử Thiên Nhất lập tức nổi giận.
Anh ta đánh cho Mã Thanh Thiên một trận, sau đó chuẩn bị dẫn đàn em đi tìm nhóm Diệp Viễn để trả thù.
Nhưng vừa chuẩn bị đi, anh ta lại nhận được cuộc gọi từ nhóm Châu Văn Khôn.
Họ nói là gặp được mấy cô gái đẹp cực.
Vừa nghe có người đẹp, Sử Thiên Nhất lập tức tới ngay.
Mấy người đó vừa đến, ba người Lữ Hạo Nhiên vội vàng chào đón.
“Anh Sử, chúc mừng anh nhé!”
“Đây là chị dâu phải không ạ, thật xinh đẹp!”
“Chị dâu, hồi chiều chị đính hôn với anh Sử, bọn em không kịp đến chúc mừng, thật ngại quá, đây là quà gặp mặt của bọn em!”
Ba người vừa nói, vừa lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Lục Oánh Oánh.
Lục Oánh Oánh kích động, vừa định nhận lấy mấy tấm thẻ ngân hàng kia, một vệ sĩ đứng sau lưng Sử Thiên Nhất đã bước tới lấy mất ba tấm thẻ ngân hàng.
Lục Oánh Oánh hơi lúng túng rụt bàn tay đã vươn ra về lại.
Tư Đồ Ngọc Huy vội cười ha hả.
“Không sao đâu, chị dâu, anh Sử nhận hay chị nhận đều như nhau cả mà, dù sao chị với anh Sử cũng đã là người một nhà!”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra trong lòng Tư Đồ Ngọc Huy vẫn thấy hơi khó chịu.
Bởi vì cứ qua không lâu Sử Thiên Nhất sẽ đổi đối tượng đính hôn một lần.
Trong mấy năm qua, anh ta đã dùng cách này để lừa gạt rất nhiều người, kiếm lời đầy túi, mang về một lượng lớn tài nguyên cho gia tộc của anh ta.
Lần nào họ cũng phải đi chúc mừng Sử Thiên Nhất, hơn nữa còn phải mừng một khoản tiền lớn.
Ngoài ra còn phải tặng cho đối tượng đính hôn của Sử Thiên Nhất một món quà lớn.
Cuối cùng toàn bộ số tiền này đều sẽ rơi vào tay Sử Thiên Nhất.
Nhưng vì nhà họ Sử lớn mạnh hơn gia tộc của ba người họ, bởi vậy họ cũng chỉ có thể chấp nhận chuyện này.