"Thằng ôn đáng chém ngàn đao bên trong lăn ra đây cho ta!"
Sau khi bốn gia chủ lớn xuống xe, Sử Ngọc Thanh - gia chủ nhà họ Sử dẫn đầu hét lên một tiếng đầy tức giận.
Mọi người trong quán bar nghe tiếng hét đầy tức giận ấy thì đều nhìn về phía đám người Diệp Viễn.
Đa số ánh mắt nhìn họ như nhìn người chết, vì mọi người đều biết khi bốn gia tộc lớn đồng loạt đến thì đám Diệp Viễn chỉ có con đường chết.
Đám Diệp Viễn nghe thấy tiếng hét ấy chỉ thong thả đi xuống từ lầu hai rồi bước đến trước mặt Sử Thiên Nhất.
"Khá đấy, người của mấy người đến nhanh đấy chứ!"
"Có điều, không biết họ có cầm theo tiền bồi thường không, không thì anh sẽ thảm rồi!"
Diệp Viễn nói xong thuận tay nhấc bổn Sử Thiên Nhất lên rồi chậm rãi đi đến cửa quán bar.
Mọi người ở lầu một đều đi theo đám người Diệp Viễn đến cửa, muốn xem thử họ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào khi đối mặt với bốn gia tộc lớn ở thành phố Thanh Long.
Ông Xà chần chờ một lát, cuối cùng vẫn không dám ngăn cản đám người Diệp Viễn, cũng đi theo tới cửa.
Khi mọi đi ra ngoài đã thấy cổng quán bar Tiên Cảnh Nhân Gian đứng đông nghìn nghịt vệ sĩ áo đen, người nào người nấy cao to vạm vỡ, tràn ngập khí thế, hiển nhiên không phải hạng xoàng xĩnh.
Mà bên cạnh bốn gia chủ lớn còn có mấy ông lão lớn tuổi, cả đám mặc áo dài trông cực kỳ có khí chất.
Có điều, ánh mắt của họ lại hết sức kiêu ngạo.
Hiển nhiên, họ đều là võ giả.
Bốn gia tộc đều là những gia tộc đứng đầu thành phố Thanh Long nên đương nhiên sẽ có võ giả đứng sau, không thì họ đã chẳng sừng sững nhiều năm như vậy.
Diệp Viễn thấy những võ giả ấy thì hơi híp mắt lại, tiện tay ném Sử Thiên Nhất trong tay đến trước mặt bốn gia chủ.
"Bố, bố giết chúng, trả thù cho con đi!"
Giờ bố đã dẫn theo ba gia tộc khác tới, điều này khiến cho Sử Thiên Nhất hoàn toàn chẳng còn lo lắng gì nữa.
Cơn giận bị dồn nén trước đó cũng trực tiếp bùng nổ.
Giờ phút này, anh ta chỉ có một suy nghĩ đó là muốn bố cử người chặt đám Diệp Viễn đã mang đến cho mình vô vàn nhục nhã ra thành ngàn khúc.
Sử Ngọc Thanh vội vàng đỡ con trai cưng của mình đứng dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu Thiên, con không sao chứ?"
"Bố, con có sao, con hơi bị có sao!"
Sử Thiên Nhất nói xong bèn nước mắt nước mũi giàn giụa kể lại những chuyện đã xảy ra cho bố nghe.
Trước đó, Sử Ngọc Thanh cũng có nghe Châu Văn Khôn kể về những gì họ đã gặp được trong Tiên Cảnh Nhân Gian.
Vốn ông ta đã tức điên người, giờ lại nghe chính miệng con trai mình kể lại, sắc mặt càng trở nên dữ tợn.
Bảo con trai cưng của ông ta quỳ xuống xin lỗi, quả thật là đang tát lên mặt Sử Ngọc Thanh, tát lên mặt nhà họ Sử.
Tư Đồ Hạo Vũ - chủ nhà họ Tư Đồ và Lữ Tự Cường - gia chủ nhà họ Lữ bên cạnh nghe nói con mình bị phế, đến giờ vẫn chưa biết sống chết thì lập tức nóng nảy.
Chưa chờ Sử Ngọc Thanh nói gì, hai người đã điên cuồng quát lên với đám đàn em của mình.
"Giết chết họ cho tôi!"
Mắt thấy người hai nhà Tư Đồ và Lữ định ra tay, Sử Thiên Nhất đứng cạnh vẫn trưng vẻ mặt uất ức tủi thân ra lại nở nụ cười gian khi thực hiện được mưu kế.
Thực ra, ban nãy anh ta cố ý kể lại chuyện này là vì khiến cho hai nhà Tư Đồ và Lữ ra tay.
Sử Thiên Nhất là một người cực kỳ thông minh, lúc ấy anh ta thấy ông Xà thế mà lại không dám làm gì đám Diệp Viễn.
Sau khi ông Xà gọi điện thoại, vẫn chẳng dám gây hấn với đám Diệp Viễn, nó khiến anh ta loáng thoáng đoán được thân phận phận của họ tuyệt đối không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!