Nhưng lúc này, sợi xích kia lại quăng đến một lần nữa.
Đập mạnh vào bàn tay của Đằng Thiên Long.
“Rầm!”
Hai bên va chạm nhau, cơ thể Đằng Thiên Long bật lui về phía sau vài bước.
Mà sợi xích kia thì đã quấn chặt lấy Mông Điền sau đó kéo nhanh ông ta về phía bên cạnh quan tài.
“Hừ, giả thần giả quỷ!”.
Đằng Thiên Long quát to một tiếng, bàn tay vung lên, linh khí trời đất trong cơ thể lại lần nữa hội tụ lại trong lòng bàn tay, rồi ngưng tụ thành một ngon lửa linh khí.
“Đi!”
Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng đẩy tay về phía trước.
Ngọn lửa linh khí lại lần nữa hóa thành một mũi tên, bắn thẳng về phía quan tài kia.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ ầm vang, quan tài bị nổ tan tành.
Một ông lão thân mặc áo bào dài kiểu cổ, gương mặt già nua xuất hiện ở chỗ đó.
Trên tay của bóng người già nua kia còn có hai sợi dây xích.
“Gặp qua lão tổ!”, Mông Điền nhìn thấy ông lão thì vội vàng khom người.
Lúc Mông Điền nhìn thấy ông lão này thì đã vội vàng cùng hai đồ đệ của mình cúi gập người xuống.
Ông lão này chính là người già nhất của tộc Mông Thị.
Từng là một vị trưởng lão của Thần Giáp Môn.
Mà Diệp Viễn sau khi nhìn ông lão kia bằng ánh mắt đầy hứng thú xong thì lập tức nhìn về phía sau lưng ông ta, ở đó có một tượng đất thân mặc chiến giáp bị sợi dây xích trong tay ông lão quấn khắp người.
Điều khiến Diệp Viễn ngạc nhiên là, trên người của tượng đất binh sĩ này lại phát tán ra luồng khí trường cực mạnh.
Hơn nữa khí trường này là loại mạnh nhất mà từ trước đến nay anh mới gặp lần đầu.
Hơn nữa khí trường phát tán ra từ trên người tượng đất binh sĩ còn khiến cho Diệp Viễn cảm thấy nó không phải là một võ giả.
Mà giống như anh, là một người tu tiên.
Bởi vì Diệp Viễn có thể cảm nhận được khí trường này chỉ có người tu tiên mới có được.
Diệp Viễn ngay lập tức dùng mắt nhìn thấu, muốn nhìn rõ đan điền của tượng đất kia xem có linh khí trời đất hay không, có phải thực sự là một người tu tiên hay không.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn cảm thấy ngạc nhiên vô cùng là, mắt nhìn thấu của anh lại nhìn không thấu cơ thể của tượng đất binh sĩ.
Bởi vì bên trong cả cơ thể của tượng đất binh sĩ này đều là một màn sương mờ ảo, trông như thể chẳng có cái gì cả.
Nhưng trực giác nói cho Diệp Viễn biết, tượng đất binh sĩ này tuyệt đối không đơn giản.
Nhìn một lúc lâu, Diệp Viễn cũng không tiếp tục nhìn nữa, nhưng theo như khoảng thời gian vừa rồi quan sát.
Cùng cảm giác vô cùng quen thuộc từ trên người tượng đất binh sĩ kia, dường như đã từng gặp ở nơi nào đó.
Chỉ là, anh lại không thể nào nhớ lại được nữa.
Cùng lúc đó, có một người ở bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào tượng đất binh sĩ kia, người này chính là Độ Biên Thiên Nhất của phái Bát Kỳ nước Uy.
Đằng Thiên Long nhìn thấy ông lão, hai mắt khẽ nheo lại, sát ý trong đáy mắt ngưng đọng lại như sắp hóa thành thực thể.
“Mông Mục Chi!”
Đối với Mông Mục Chi này, Đằng Thiên Long phải nói là hận tận xương tủy.
Năm đó nếu không phải Mông Mục Chi cực lực phản đối Thần Giáp Môn của bọn họ tiếp tục nghiên cứu thuật Con rối.
Có lẽ bây giờ Thần Giáp Môn bọn họ đã là môn phái hạng nhất của giới võ đạo ở Hoa Hạ rồi.
Sau này, Mông Mục Chi bị đuổi khỏi Thần Giáp Môn thì lại nói sự việc này cho tất cả võ giả của toàn thiên hạ biết.
Hơn nữa còn đưa võ giả của toàn thiên hạ đến vây giết cả gia tộc Mông Thị bọn họ.
Vì chuyện này mới khiến cho tộc Đằng Thị tổn thất nghiêm trọng, gần như là bị diệt tộc.
Cuối cùng không còn cách nào khác mới phải sống ngắc ngoải kéo dài hơi tàn bên trong ngọn núi Thiên Hưng đầy rẫy nguy hiểm.
Mà nay, lại lần nữa gặp được kẻ thù, Đằng Thiên Long sao có thể không hận được đây.
Nhìn sát ý bao trùm kín xung quanh người Đằng Thiên Long, Mông Mục Chi lại khẽ lắc đầu nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!