"Thứ phế vật!"
Chú Cung tàn nhẫn đạp cho Sở Dương một phát, sau đó vội vàng khom lưng đi đến trước mặt Diệp Viễn.
"Vị tiên sinh này, cậu chủ nhà tôi có mắt không thấy Thái Sơn, còn mong tiên sinh thứ tội!"
Đối mặt với lời cảm ơn của chú Vương và Văn Văn, cùng với lời xin lỗi của chú Cung, Diệp Viễn vẫn chẳng thèm để ý.
Bởi vì lúc này anh còn không có sức lực để nói chuyện.
Dường như chú Vương nhìn ra được sự mệt mỏi của Diệp Viễn, ông ta không dám quấy rầy, nâng Văn Văn dậy, đứng bên cạnh Diệp Viễn.
Cùng lúc đó, hiển nhiên chú Cung cũng nhận ra tình trạng của Diệp Viễn, ông ta vội vàng đứng thẳng người lên, đứng ở phía bên kia Diệp Viễn.
Cứ như vậy, hai người đứng hai bên trái phải của anh.
Khoảng mấy tiếng sau, sắc trời dần tối.
Lúc này, cuối cùng vẻ mặt Diệp Viễn cũng khôi phục như thường.
Mà đồng thời, tàu cao tốc lái vào nhà ga thủ đô.
Trong nháy mắt tàu cao tốc dừng lại, Diệp Viễn mở mắt ra.
Đôi mắt lóe lên thần thái sắc bén.
Khí thế trên người dường như cũng xảy ra biến hóa.
"Tiên sinh, cậu không sao chứ?", chú Vương mở miệng hỏi đầu tiên.
"Không có việc gì!"
Diệp Viễn khẽ lắc đầu.
Thật sự là anh không hề có chuyện gì. Không chỉ không có việc gì, mà ngược lại, bởi vì tiêu hao sức mạnh tinh thần cứu chữa cho Văn Văn, thậm chí điều này còn giúp sức mạnh tinh thần của anh ngưng thật không ít.
Diệp Viễn tin tưởng không bao lâu nữa, sức mạnh tinh thần sẽ có thể hoàn toàn chuyển hóa thành thần thông thần thức trong truyền thuyết.
Ban đầu thần thức là môn thần thông chỉ có thể nắm giữ khi đột phá kỳ Nguyên Anh và đạt tới kỳ Hóa Thần.
Anh chẳng thể ngờ, hôm nay cữu chữa Văn Văn khiến sức mạnh tinh thần của anh gần như tiêu hao hết, lại trời đất xui khiến giúp anh nắm giữ thần thông thần thức sớm hơn.
Anh thực sự không nghĩ tới kết quả này.
"Cảm ơn ân cứu mạng của tiên sinh!"
Lúc này, Văn Văn vội vàng đi đến trước mặt Diệp Viễn, khom người cảm kích nói với anh.
Diệp Viễn lại xua tay đáp: "Đừng vội cảm ơn tôi, mặc dù khí cực hàn bên trong cơ thể cô bị tôi trừ bỏ hết, nhưng điều đó không đại biểu rằng cơ thể của cô đã khỏi hoàn toàn!"
"Nếu không có công pháp tương ứng để kiểm soát, khí cực hàn kia vẫn sẽ sống lại. Khí cực hàn sống lại có uy lực lớn hơn lần trước mấy lần".
"Đến lúc đó tôi cũng không có cách nào!"
Lời này của Diệp Viễn lập tức khiến sắc mặt hai người họ biến đổi, cảm giác như rơi từ Thiên Đường xuống Địa Ngục.
Diệp Viễn không hề nói quá lời, vừa rồi anh đã hoàn toàn loại trừ hết toàn bộ khí cực hàn trong cơ thể Văn Văn.
Nhưng nếu sau này Văn Văn không tu luyện công pháp tương ứng để khống chế khí cực hàn trong người, những khí cực hàn kia sẽ còn sống lại.
Nhìn thấy mặt mày bọn họ tuyệt vọng, Diệp Viễn lại mở miệng nói.
"Đương nhiên, hai người cũng đừng quá tuyệt vọng. Mặc dù khí cực hàn trong cơ thể cô ta rất kinh khủng, nhưng chỉ cần khống chế được nó, đó là cơ duyên rất lớn!"
"Chỉ cần hai người có thể tìm được công pháp tu hành phù hợp với thể chất Cực Hàn, từ nay về sau, thành tựu trên con đường tu hành của cô ta sẽ không thể lường trước được!"
Nghe thấy lời ấy, sắc mặt chú Vương lại lần nữa biến đổi.
"Cái gì? Cậu nói Văn Văn có thể tu hành?"
Gương mặt xinh đẹp đầy tuyệt vọng của Văn Văn lập tức dâng lên hy vọng.
Diệp Viễn gật gật đầu.
"Đương nhiên, đối với người bình thường mà nói, thể chất này của cô ta là một loại thể chất mang bệnh nan y. Nhưng đối với giới tu hành, quả thực chính là thể chất tu luyện tuyệt hảo khó tìm".
"Chỉ cần tìm được công pháp tu hành phù hợp để tu luyện, tốc độ tăng lên sẽ vô cùng nghịch thiên. Cho dù là thiên tài yêu nghiệt có chút thiên phú, trước mặt cô ta đều chỉ là rác rưởi mà thôi!"
Những lời này của Diệp Viễn lập tức khiến chú Vương và Văn Văn càng thêm kích động.
"Cảm ơn tiên sinh chỉ điểm, nhà họ Vương chúng tôi sẽ nhớ ơn huệ của tiên sinh suốt đời!"
"Xin tiên sinh nhận lễ của chúng tôi!"
Nói xong, chú Vương liền kéo Văn Văn định quỳ bái Diệp Viễn.
Diệp Viễn thuận tay ngăn cản hai người đang chuẩn bị quỳ xuống.
"Tôi khuyên hai người đừng vui vẻ quá sớm, công pháp tu hành liên quan đến thể chất Cực Hàn của cô ta cũng khó tìm y như loại thể chất này vậy".
"Yên tâm đi tiên sinh, dù có tìm khắp thiên hạ thì chúng tôi cũng nhất định sẽ tìm được".
Chú Vương kiên định đáp.
"Còn nữa, không dối gạt tiên sinh, tôi và Văn Văn là người của nhà họ Vương tại thủ đô".
"Mặc dù thế lực và địa vị tại thủ đô của nhà họ Vương chúng tôi không hùng mạnh bằng mấy gia tộc lớn như nhà họ Tiêu, nhưng nhà họ Vương chúng tôi lại cất giữ rất nhiều công pháp tu hành".
"Nói không chừng trong kho cất giữ của gia tộc chúng tôi sẽ có công pháp Văn Văn cần!"
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!