Chẳng bao lâu sau đã có người thách đấu Diệp Diệt Tiêu trên mạng.
Người cầm đầu tàu đi trước ấy là Ngọc Lâm Phong.
“Diệp Diệt Tiêu, mày giết ông nội tao, mày bước ra đây quyết chiến sinh tử với tao!”
Sở dĩ Ngọc Lâm Phong tự tin thách đấu Diệp Viễn như vậy là vì trước kia anh ta đã gặp Diệp Viễn ở sa mạc Long Lĩnh.
Mà ngay lúc đó quả thật Diệp Viễn đang bị trọng thương, chẳng khác nào một kẻ tàn phế.
Lúc ấy, nếu không có bầy sói đó thì e rằng anh ta đã giết Diệp Viễn rồi.
Sau này, anh ta khôi phục thực lực nhưng lại phát hiện Diệp Viễn đã mất tích, anh ta tìm kiếm Diệp Viễn khắp sa mạc Long Lĩnh vẫn không thấy tung tích Diệp Viễn đâu.
Mà nay anh ta thấy cả cõi mạng đều đang chế nhạo Diệp Viễn.
Tất nhiên anh ta sẽ không buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng này.
Đương nhiên, anh ta càng hy vọng Diệp Viễn đồng ý ứng chiến hơn, như vậy mình mới báo thù cho ông nội được.
Cho dù Diệp Viễn từ chối ứng chiến, anh ta vẫn có thể nổi danh một phen ở giới võ đạo nước Hoa Hạ.
“Ta cũng muốn thách đấu!”
Có Ngọc Lâm Phong cầm cờ đi trước, một vài người có thù hằn với Diệp Diệt Tiêu đều đứng dậy.
Còn có vài người thích hóng chuyện không chê việc lớn cũng đều lao nhao đòi thách đấu Diệp Diệt Tiêu.
Cái gọi là đông người đánh ngã bức tường được thể hiện rất nhuần nhuyễn vào lúc này.
“Mẹ kiếp, lũ khốn đó thật quá đáng!”
Lúc này, đám người Hiên Viên Thừa Thiên thấy tin tức trên mạng xong thì đều tức giận xanh người.
Nhất là khi bọn họ thấy phần lớn những người này đều là người đến sa mạc Long Linh thì càng tức giận hơn.
Trước kia, Diệp Viễn đã cứu mạng bọn họ từ trong tay mười ba chiến tướng của Miến Điện.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại đối xử với ân nhân cứu mạng Diệp Viễn như thế đó.
Sau khi Diệp Viễn xem tin tức xong, khóe miệng hơi nhếch.
“Nếu đã có nhiều người muốn giết tôi như vậy thì để cho bọn họ như ý nguyện đi”.
“Chị Thanh, chị đăng cho tôi một bài rằng vào ngày Tiêu Thiên Minh kết hôn, tôi sẽ đến tiêu diệt nhà họ Tiêu, hơn nữa sẽ đồng ý ứng chiến với mọi người”.
Chị Thanh khẽ gật đầu rồi nhanh chóng đăng bài lên mạng.
Ngay khi bài đăng ấy vừa ra lò đã khiến cả giới truyền thông bùng nổ.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ trước hành động của Diệp Diệt Tiêu.
“Ôi trời ơi, tên Diệp Diệt Tiêu này quá ngông cuồng, bị đánh tàn phế rồi mà còn dám gáy to như vậy ư?”
“Hừ, tôi thấy anh ta thẹn quá hóa giận nên chỉ đi tìm cảm giác tồn tại trên mạng mà thôi!”
“Đúng vậy, một kẻ tàn phế như anh ta sợ rằng giờ còn đánh không lại chúng ta nữa là, bởi vậy anh ta cũng chỉ có thể viết vài bài nhảm trên mạng để xả cục tức thôi, dù sao trên mạng nói gì cũng đâu cần chịu trách nhiệm!”
Nhưng ngay khi tất cả bài viết được đăng lên, Lục Phiến Môn cũng bỗng đăng một bài.
Nội dung bài đăng đó rất đơn giản.
Đại khái là nói cho mọi người rằng Diệp Diệt Tiêu là người đăng bài và cũng rất giữ lời, chấp nhận tất cả mọi lời khiêu chiến, vả lại còn nhờ Lục Phiến Môn hồi đáp.
Tất cả những người khiêu chiến Diệp Diệt Tiêu cũng sẽ nhận được thư ứng chiến vào hai ngày trước lễ kết hôn của Tiêu Thiên Minh.
Bài đăng của Lục Phiến Môn khiến mọi người kinh ngạc.
“Không thể nào, lẽ nào tên Diệp Diệt Tiêu đó làm thật ư? Khiêu chiến tất cả mọi người luôn sao?”
“Hay chỉ là nói giỡn thôi!”
Rất nhanh đã có người cuống cuồng.
Trước kia bọn họ đều từng chứng kiến sự mạnh mẽ của Diệp Diệt Tiêu.
Tuy rằng bây giờ anh đã bị người của tứ đại gia tộc đánh tàn phế, nhưng mà hổ què thì vẫn là hổ.
Cho dù Diệp Diệt Tiêu đã bị phế nhưng xử lý bọn họ chắc không thành vấn đề.
Đương nhiên, có người căng thẳng cũng có người bình tĩnh.
“Hừ, cho dù có bản lĩnh thật thì sao chứ, Diệp Diệt Tiêu muốn khiêu chiến mọi người thì phải sống sót bước ra khỏi nhà họ Tiêu trước đã!”
“Đúng vậy, mọi người chớ quên bài viết của tên rác rưởi kia bảo sẽ đến diệt sạch nhà họ Tiêu vào ngày kết hôn của Tiêu Thiên Minh đấy!”
“Trước kia Diệp Diệt Tiêu bị người canh cửa của tứ đại gia tộc đánh tàn phế, bây giờ còn muốn tiếp tục tiêu diệt nhà họ Tiêu nữa, các người cảm thấy làm được không?”
Nhờ vài lời nhắc nhở ấy.
Lòng mọi người bình ổn lại.
Đúng vậy, trước kia Diệp Diệt tiêu còn đánh không lại người canh cửa của tứ đại gia tộc, bị đánh cho trọng thương buộc phải tháo chạy.
Hiện tại, nhà họ Tiêu có một Tiêu Thiên Minh càng đáng sợ hơn thế nữa.
Sợ rằng Tiêu Thiên Minh chỉ dùng một chiêu đã đánh bay Diệp Diệt Tiêu rồi.
Chẳng bao lâu sau đã có người thách đấu Diệp Diệt Tiêu trên mạng.
Người cầm đầu tàu đi trước ấy là Ngọc Lâm Phong.
“Diệp Diệt Tiêu, mày giết ông nội tao, mày bước ra đây quyết chiến sinh tử với tao!”
Sở dĩ Ngọc Lâm Phong tự tin thách đấu Diệp Viễn như vậy là vì trước kia anh ta đã gặp Diệp Viễn ở sa mạc Long Lĩnh.
Mà ngay lúc đó quả thật Diệp Viễn đang bị trọng thương, chẳng khác nào một kẻ tàn phế.
Lúc ấy, nếu không có bầy sói đó thì e rằng anh ta đã giết Diệp Viễn rồi.
Sau này, anh ta khôi phục thực lực nhưng lại phát hiện Diệp Viễn đã mất tích, anh ta tìm kiếm Diệp Viễn khắp sa mạc Long Lĩnh vẫn không thấy tung tích Diệp Viễn đâu.
Mà nay anh ta thấy cả cõi mạng đều đang chế nhạo Diệp Viễn.
Tất nhiên anh ta sẽ không buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng này.
Đương nhiên, anh ta càng hy vọng Diệp Viễn đồng ý ứng chiến hơn, như vậy mình mới báo thù cho ông nội được.
Cho dù Diệp Viễn từ chối ứng chiến, anh ta vẫn có thể nổi danh một phen ở giới võ đạo nước Hoa Hạ.
“Ta cũng muốn thách đấu!”
Có Ngọc Lâm Phong cầm cờ đi trước, một vài người có thù hằn với Diệp Diệt Tiêu đều đứng dậy.
Còn có vài người thích hóng chuyện không chê việc lớn cũng đều lao nhao đòi thách đấu Diệp Diệt Tiêu.
Cái gọi là đông người đánh ngã bức tường được thể hiện rất nhuần nhuyễn vào lúc này.
“Mẹ kiếp, lũ khốn đó thật quá đáng!”
Lúc này, đám người Hiên Viên Thừa Thiên thấy tin tức trên mạng xong thì đều tức giận xanh người.
Nhất là khi bọn họ thấy phần lớn những người này đều là người đến sa mạc Long Linh thì càng tức giận hơn.
Trước kia, Diệp Viễn đã cứu mạng bọn họ từ trong tay mười ba chiến tướng của Miến Điện.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại đối xử với ân nhân cứu mạng Diệp Viễn như thế đó.
Sau khi Diệp Viễn xem tin tức xong, khóe miệng hơi nhếch.
“Nếu đã có nhiều người muốn giết tôi như vậy thì để cho bọn họ như ý nguyện đi”.
“Chị Thanh, chị đăng cho tôi một bài rằng vào ngày Tiêu Thiên Minh kết hôn, tôi sẽ đến tiêu diệt nhà họ Tiêu, hơn nữa sẽ đồng ý ứng chiến với mọi người”.
Chị Thanh khẽ gật đầu rồi nhanh chóng đăng bài lên mạng.
Ngay khi bài đăng ấy vừa ra lò đã khiến cả giới truyền thông bùng nổ.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ trước hành động của Diệp Diệt Tiêu.
“Ôi trời ơi, tên Diệp Diệt Tiêu này quá ngông cuồng, bị đánh tàn phế rồi mà còn dám gáy to như vậy ư?”
“Hừ, tôi thấy anh ta thẹn quá hóa giận nên chỉ đi tìm cảm giác tồn tại trên mạng mà thôi!”
“Đúng vậy, một kẻ tàn phế như anh ta sợ rằng giờ còn đánh không lại chúng ta nữa là, bởi vậy anh ta cũng chỉ có thể viết vài bài nhảm trên mạng để xả cục tức thôi, dù sao trên mạng nói gì cũng đâu cần chịu trách nhiệm!”
Nhưng ngay khi tất cả bài viết được đăng lên, Lục Phiến Môn cũng bỗng đăng một bài.
Nội dung bài đăng đó rất đơn giản.
Đại khái là nói cho mọi người rằng Diệp Diệt Tiêu là người đăng bài và cũng rất giữ lời, chấp nhận tất cả mọi lời khiêu chiến, vả lại còn nhờ Lục Phiến Môn hồi đáp.
Tất cả những người khiêu chiến Diệp Diệt Tiêu cũng sẽ nhận được thư ứng chiến vào hai ngày trước lễ kết hôn của Tiêu Thiên Minh.
Bài đăng của Lục Phiến Môn khiến mọi người kinh ngạc.
“Không thể nào, lẽ nào tên Diệp Diệt Tiêu đó làm thật ư? Khiêu chiến tất cả mọi người luôn sao?”
“Hay chỉ là nói giỡn thôi!”
Rất nhanh đã có người cuống cuồng.
Trước kia bọn họ đều từng chứng kiến sự mạnh mẽ của Diệp Diệt Tiêu.
Tuy rằng bây giờ anh đã bị người của tứ đại gia tộc đánh tàn phế, nhưng mà hổ què thì vẫn là hổ.
Cho dù Diệp Diệt Tiêu đã bị phế nhưng xử lý bọn họ chắc không thành vấn đề.
Đương nhiên, có người căng thẳng cũng có người bình tĩnh.
“Hừ, cho dù có bản lĩnh thật thì sao chứ, Diệp Diệt Tiêu muốn khiêu chiến mọi người thì phải sống sót bước ra khỏi nhà họ Tiêu trước đã!”
“Đúng vậy, mọi người chớ quên bài viết của tên rác rưởi kia bảo sẽ đến diệt sạch nhà họ Tiêu vào ngày kết hôn của Tiêu Thiên Minh đấy!”
“Trước kia Diệp Diệt Tiêu bị người canh cửa của tứ đại gia tộc đánh tàn phế, bây giờ còn muốn tiếp tục tiêu diệt nhà họ Tiêu nữa, các người cảm thấy làm được không?”
Nhờ vài lời nhắc nhở ấy.
Lòng mọi người bình ổn lại.