Anh tiện tay khoác vai Cao Phi và Tống Học Đức, nói.
"Đúng thế, đáng tiếc quán bar đã đóng cửa, vừa vặn lần trước tôi vừa gặp mấy người anh em đã cảm thấy thân thiết, chẳng qua là lúc đó cũng không có thời gian uống một chén với mấy anh em".
"Đi, hôm nay tôi sẽ mời mấy người anh em uống một chén!"
Hành động tự nhiên của Diệp Viễn khiến mấy người Cao Phi đều sững sờ.
"Đi thôi, đêm nay không say không về!"
Không biết vì sau, được Diệp Viễn khoác vai, điều này khiến Cao Phi và Tống Học Đức đều cảm thấy giống như là được huynh đệ trước kia khoác vai vậy.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc và thân thiết ập tới.
Cảm giác quen thuộc và thân thiết này cũng khiến chút gò bó và khiếp đảm trong lòng hai người hoàn toàn biến mất.
"Được! Không say không về!"
Cao Phi cũng trực tiếp khoác lấy vai Diệp Viễn.
Tống Học Đức nhìn thấy Cao Phi khoác vai Diệp Viễn, anh cũng không có bất kỳ dị dạng gì, anh ta cũng tiện tay khoác vai Diệp Viễn, nói.
"Bây giờ tất cả quán bar và quán ăn đêm ở thủ đô đều đã đóng cửa, nhưng tôi biết một chỗ tốt, nơi đó đơn giản giống như là tiên cảnh nhân gian!"
"Đi, chúng ta đến đó thôi!", Diệp Viễn vung tay lên nói.
Dưới sự chỉ huy của Tống Học Đức, rất nhanh đám người lái xe ra khỏi nội thành, tiến vào một con đường, sau khi đi qua vài con đường loanh quanh vòng vèo.
Bọn họ đã đi tới dưới chân một ngọn núi lớn, Diệp Viễn liền thay đổi sắc mặt.
Bởi vì anh phát hiện ra nơi này lại có một huyễn trận, mà ngọn núi trước mặt cũng không phải một ngọn núi thật sự, mà là một ngón núi được biến ra từ huyễn trận đó.
"Sao ở chỗ này lại có huyễn trận tồn tại, còn lợi hại như thế!"
Vô ý thức, Diệp Viễn liền muốn sử dụng thần thức đi thăm dò.
Chẳng qua là trong nháy mắt khi thần trí của anh vừa mới chạm đến đại trận này, huyễn trận đã lập tức chuyển hóa thành sát trận.
Sát ý kinh khủng đánh thẳng về phía anh.
Cảm nhận được sát ý kinh khủng kia, trong lòng Diệp Viễn căng thẳng, vội vàng thu hồi thần thức.
"Đúng là một trận pháp đáng sợ!"
Cho dù bây giờ Diệp Viễn đã là cảnh giới kỳ Hóa Thần, nhưng vừa rồi lúc anh đối mặt với sát ý kinh khủng kia, vẫn cảm thấy mình nhỏ bé như sâu kiến.
Sát ý kinh khủng kia có thể giết chết anh trong nháy mắt.
"Rốt cuộc đây là nơi nào?"
Ngay lúc Diệp Viễn đang ngây người, Tống Học Đức đã lái xe đi vào con đường tiến về phía cổng ngọn núi lớn kia.
Điều này khiến trong lòng Diệp Viễn lập tức xiết chặt, vừa rồi anh đã cảm nhận được trận pháp này lợi hại thế nào, lúc Diệp Viễn đang chuẩn bị ngăn cản Tống Học Đức lúc.
Chiếc xe đã xông vào trong đại trận, cũng chính là tiến vào con đường vòng quanh núi.
Điều khiến Diệp Viễn an tâm là đại trận cũng không tấn công bọn họ.
Bởi vì trong nháy mắt chiếc xe tiến vào đại trận, anh liền cảm giác được rõ ràng, trên người Tống Học Đức có một chút linh khí trời đất lóe lên một cái rồi biến mất.
Chiếc xe đi trên con đường lớn vòng quanh núi khoảng ba cây số, sau đó liền đến đỉnh núi.
Xuất hiện ở dưới chân mọi người chính là một hẻm núi cực lớn.
Đây là một hẻm núi rộng khoảng chừng một trăm ngàn mét vuông.
Trong hẻm núi là một loạt những kiến trúc hiện đại và cổ đại hòa làm một thể, giống như là thế ngoại đào nguyên.
"Từ bao giờ mà ở thủ đô lại có một nơi như thế này vậy?"
Mấy người Cao Phi và Thẩm Hạo nhìn thành phố dưới, có chút rung động.
Bọn họ là người thủ đô, nhưng lại không biết thủ đô còn có một nơi mà bọn họ chưa biết đến này.
Mà Diệp Viễn ở một bên liếc nhìn toàn bộ thành phố, lại khiếp sợ phát hiện hẻm núi này cũng bị một trận pháp cường đại bao phủ.
Đồng thời đại trận này còn lợi hại hơn cái ở bên trên mấy lần.
"Rốt cuộc đây là chỗ nào?"
Giờ phút này Diệp Viễn càng thêm hiếu kì.
Lúc này, Tống Học Đức mới khoe khoang nói.
"Không biết chứ gì, đúng là ngốc, nơi này tên là Thế Ngoại Đào Nguyên".
Ngay sau đó, Tống Học Đức mới giới thiệu kỹ càng cho đám người.
"Nơi này là được tạo ra cùng thời gian Hoa Hạ mới bắt đầu thành lập".
"Mà Thế Ngoại Đào Nguyên này còn áp dụng chế độ hội viên, chỉ có người được Thế Ngoại Đào Nguyên công nhận mới có tư cách lấy được thẻ hội viên".
"Nếu như không được Thế Ngoại Đào Nguyên tán thành, cho dù có là đệ nhất cao thủ, hay là người giàu có nhất nước cũng không thể bước vào đây một bước".
"Ngay cả người của bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng không ngoại lệ".
"Nếu bọn họ không có thẻ hội viên, cũng không thể tiến vào nơi này một bước".
"Trước kia từng có một người của nhà họ Thượng Quan ỷ vào thân phận bốn gia tộc lớn ở thủ đô của mình, muốn cưỡng chế xông vào nơi này".
"Kết quả bị người của Thế Ngoại Đào Nguyên trực tiếp đánh gãy tay chân, treo trên một cái cây nhô ra trên đường cái vòng quanh núi ròng rã ba ngày".
"Về sau vẫn là tộc trưởng gia tộc Thượng Quan tự mình tới xin lỗi, cuối cùng người của Thế Ngoại Đào Nguyên mới buông tha cho người của gia tộc Thượng Quan kia".
"Đồng thời, cho dù là người có thẻ hội viên của Thế Ngoại Đào Nguyên, cũng chỉ có thể hoạt động ở khu vực bên ngoài, căn bản không tiến vào khu vực trung tâm và khu vực chính được".
Anh tiện tay khoác vai Cao Phi và Tống Học Đức, nói.
"Đúng thế, đáng tiếc quán bar đã đóng cửa, vừa vặn lần trước tôi vừa gặp mấy người anh em đã cảm thấy thân thiết, chẳng qua là lúc đó cũng không có thời gian uống một chén với mấy anh em".
"Đi, hôm nay tôi sẽ mời mấy người anh em uống một chén!"
Hành động tự nhiên của Diệp Viễn khiến mấy người Cao Phi đều sững sờ.
"Đi thôi, đêm nay không say không về!"
Không biết vì sau, được Diệp Viễn khoác vai, điều này khiến Cao Phi và Tống Học Đức đều cảm thấy giống như là được huynh đệ trước kia khoác vai vậy.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc và thân thiết ập tới.
Cảm giác quen thuộc và thân thiết này cũng khiến chút gò bó và khiếp đảm trong lòng hai người hoàn toàn biến mất.
"Được! Không say không về!"
Cao Phi cũng trực tiếp khoác lấy vai Diệp Viễn.
Tống Học Đức nhìn thấy Cao Phi khoác vai Diệp Viễn, anh cũng không có bất kỳ dị dạng gì, anh ta cũng tiện tay khoác vai Diệp Viễn, nói.
"Bây giờ tất cả quán bar và quán ăn đêm ở thủ đô đều đã đóng cửa, nhưng tôi biết một chỗ tốt, nơi đó đơn giản giống như là tiên cảnh nhân gian!"
"Đi, chúng ta đến đó thôi!", Diệp Viễn vung tay lên nói.
Dưới sự chỉ huy của Tống Học Đức, rất nhanh đám người lái xe ra khỏi nội thành, tiến vào một con đường, sau khi đi qua vài con đường loanh quanh vòng vèo.
Bọn họ đã đi tới dưới chân một ngọn núi lớn, Diệp Viễn liền thay đổi sắc mặt.
Bởi vì anh phát hiện ra nơi này lại có một huyễn trận, mà ngọn núi trước mặt cũng không phải một ngọn núi thật sự, mà là một ngón núi được biến ra từ huyễn trận đó.
"Sao ở chỗ này lại có huyễn trận tồn tại, còn lợi hại như thế!"
Vô ý thức, Diệp Viễn liền muốn sử dụng thần thức đi thăm dò.
Chẳng qua là trong nháy mắt khi thần trí của anh vừa mới chạm đến đại trận này, huyễn trận đã lập tức chuyển hóa thành sát trận.
Sát ý kinh khủng đánh thẳng về phía anh.
Cảm nhận được sát ý kinh khủng kia, trong lòng Diệp Viễn căng thẳng, vội vàng thu hồi thần thức.
"Đúng là một trận pháp đáng sợ!"
Cho dù bây giờ Diệp Viễn đã là cảnh giới kỳ Hóa Thần, nhưng vừa rồi lúc anh đối mặt với sát ý kinh khủng kia, vẫn cảm thấy mình nhỏ bé như sâu kiến.
Sát ý kinh khủng kia có thể giết chết anh trong nháy mắt.
"Rốt cuộc đây là nơi nào?"
Ngay lúc Diệp Viễn đang ngây người, Tống Học Đức đã lái xe đi vào con đường tiến về phía cổng ngọn núi lớn kia.
Điều này khiến trong lòng Diệp Viễn lập tức xiết chặt, vừa rồi anh đã cảm nhận được trận pháp này lợi hại thế nào, lúc Diệp Viễn đang chuẩn bị ngăn cản Tống Học Đức lúc.
Chiếc xe đã xông vào trong đại trận, cũng chính là tiến vào con đường vòng quanh núi.
Điều khiến Diệp Viễn an tâm là đại trận cũng không tấn công bọn họ.
Bởi vì trong nháy mắt chiếc xe tiến vào đại trận, anh liền cảm giác được rõ ràng, trên người Tống Học Đức có một chút linh khí trời đất lóe lên một cái rồi biến mất.
Chiếc xe đi trên con đường lớn vòng quanh núi khoảng ba cây số, sau đó liền đến đỉnh núi.
Xuất hiện ở dưới chân mọi người chính là một hẻm núi cực lớn.
Đây là một hẻm núi rộng khoảng chừng một trăm ngàn mét vuông.
Trong hẻm núi là một loạt những kiến trúc hiện đại và cổ đại hòa làm một thể, giống như là thế ngoại đào nguyên.
"Từ bao giờ mà ở thủ đô lại có một nơi như thế này vậy?"
Mấy người Cao Phi và Thẩm Hạo nhìn thành phố dưới, có chút rung động.
Bọn họ là người thủ đô, nhưng lại không biết thủ đô còn có một nơi mà bọn họ chưa biết đến này.
Mà Diệp Viễn ở một bên liếc nhìn toàn bộ thành phố, lại khiếp sợ phát hiện hẻm núi này cũng bị một trận pháp cường đại bao phủ.
Đồng thời đại trận này còn lợi hại hơn cái ở bên trên mấy lần.
"Rốt cuộc đây là chỗ nào?"
Giờ phút này Diệp Viễn càng thêm hiếu kì.
Lúc này, Tống Học Đức mới khoe khoang nói.
"Không biết chứ gì, đúng là ngốc, nơi này tên là Thế Ngoại Đào Nguyên".
Ngay sau đó, Tống Học Đức mới giới thiệu kỹ càng cho đám người.
"Nơi này là được tạo ra cùng thời gian Hoa Hạ mới bắt đầu thành lập".
"Mà Thế Ngoại Đào Nguyên này còn áp dụng chế độ hội viên, chỉ có người được Thế Ngoại Đào Nguyên công nhận mới có tư cách lấy được thẻ hội viên".
"Nếu như không được Thế Ngoại Đào Nguyên tán thành, cho dù có là đệ nhất cao thủ, hay là người giàu có nhất nước cũng không thể bước vào đây một bước".
"Ngay cả người của bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng không ngoại lệ".
"Nếu bọn họ không có thẻ hội viên, cũng không thể tiến vào nơi này một bước".
"Trước kia từng có một người của nhà họ Thượng Quan ỷ vào thân phận bốn gia tộc lớn ở thủ đô của mình, muốn cưỡng chế xông vào nơi này".
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!