Lọc Truyện

Tuyệt Thế Thần Y - Tô Dương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Người nhà họ Lâm đi vòng quanh sân theo Tề Vân Kiệt, ai cũng tươi cười. 

Đây là lần đầu tiên Tề Vân Kiệt đến nhà họ Lâm, anh ta nhìn quanh trong chốc lát rồi mới vênh váo nói với ông cụ Lâm: 

“Cụ Lâm, hoàn cảnh biệt thự này của mọi người cũng không tệ lắm, nhưng diện tích hơi nhỏ. Nhà cháu đang phát triển một khu biệt thự ở đỉnh Nguyệt Đinh, nhưng mới có mấy chục gia đình. Nếu ông không chê, cháu sẽ để lại vị trí tốt nhất cho ông, chỉ lấy giá gốc, chiết khấu 50%! Ông thấy sao?” 

Nghe thấy thế, ông cụ Lâm ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, còn người nhà họ Lâm thì vui mừng bàn tán. Họ đều tưởng tượng đến cảnh dọn tới đỉnh Nguyệt Đinh. 

Cho dù biệt thự ở đỉnh Nguyệt Đinh không phải biệt thự tốt nhất Châu Thành thì cũng không kém là bao. Hơn nữa, về cơ bản thì giá của một căn biệt thự đều từ bảy, tám mươi triệu. Bây giờ Tề Vân Kiệt chiết khấu cho ông ta 50%, chẳng khác nào tặng không ông ta mấy chục triệu hết. 

Lâm Hiểu Mạn nghe thấy thế thì vui mừng kéo tay Tề Vân Kiệt, khoe khoang với ông cụ Lâm: 

“Ông nội, cháu đã nói rồi mà, chắc chắn anh Tề sẽ mang niềm vui bất ngờ đến cho chúng ta. Ông xem, cháu không nói sai chứ!” 

Ông cụ Lâm gật đầu lia lịa: 

“Đúng là không sai, chúng ta phải cảm ơn cậu Tề!” 

Lâm Hiểu Mạn đắc ý nhìn Lâm Khả Hy ở cách đó không xa, nói tiếp: 

“Ông nội, ông cứ yên tâm, cháu không giống một số người, cố gắng nhét tài sản của nhà họ Lâm vào túi mình vì lợi ích riêng, rồi lấy mấy tên đàn ông vớ vẩn bên ngoài. Cháu muốn giúp nhà họ Lâm chúng ta phát triển mạnh mẽ hơn…” 

Lâm Hiểu Mạn vô cùng đắc ý, lại chanh chua như ngày thường. 

Ông cụ Lâm vui mừng cười ha hả, khách sáo nói với Tề Vân Kiệt: 

“Cậu Tề, Hiểu Mạn là đứa cháu mà tôi cưng nhất đấy. Con bé vừa xinh vừa ngoan, thỉnh thoảng hơi tùy hứng thôi. Đương nhiên cũng do tôi dạy hư cả. Sau này cậu nhường nó một chút nhé. Dù sao cậu cũng là đàn ông mà…” 

Lời ông cụ Lâm khiến Tề Vân Kiệt sững sờ. Anh ta chưa kịp lên tiếng thì Lâm Hiểu Mạn đã nói: 

“Ông nội, ông cứ yên tâm, cháu sẽ sửa đổi mà, sau khi kết hôn với Vân Kiệt, chắc chắn cháu sẽ phụng dưỡng ông…” 

Lâm Hiểu Mạn vừa dứt lời, Tề Vân Kiệt lập tức rút tay ra, quay sang nhìn cô ta, ngờ vực nói: 

“Lâm Hiểu Mạn, em nói gì cơ? Kết hôn gì? Kết hôn với ai?” 

Lâm Hiểu Mạn ngẩn ra, nói ngay: 

“Đương nhiên là chúng ta rồi?” 

Tề Vân Kiệt dở khóc dở cười, nhìn Lâm Hiểu Mạn với vẻ khó hiểu: 

“Lâm Hiểu Mạn, em hiểu nhầm ở đâu à? Anh nói sẽ kết hôn với em bao giờ chứ?” 

Lâm Hiểu Mạn ngơ ngác, tròn mắt nhìn Tề Vân Kiệt: 

“Chẳng… chẳng phải hôm nay anh đến là để hỏi cưới em ư?” 

Đến giờ Tề Vân Kiệt mới hiểu ý Lâm Hiểu Mạn. Anh ta nhìn cô ta với vẻ cạn lời: 

“Đúng là anh đến để hỏi cưới, nhưng không phải với em. Anh đến hỏi cưới Lâm Khả Hy mà!” 

Nghe thấy thế, người nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt. 

Bao gồm cả Lâm Khả Hy và Tô Dương. 

Tề Vân Kiệt và Lâm Khả Hy là bạn học cấp ba, đúng là hồi ấy Tề Vân Kiệt từng theo đuổi Lâm Khả Hy, nhưng đã bị cô từ chối. Không ngờ sau bao năm, anh ta không theo đuổi nữa mà tới nhà hỏi cưới luôn. 

Đương nhiên, cũng vì Tề Vân Kiệt tự thấy nhà họ Tề đang như mặt trời ban trưa, chắc chắn người nhà họ Lâm sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này nên mới làm như thế. 

Sau khi biết đối tượng cầu hôn của Tề Vân Kiệt là Lâm Khả Hy, Lâm Hiểu Mạn đứng đực ra như trời trồng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Cô ta nhìn Tề Vân Kiệt, la lớn: 

“Không thể nào! Sao anh lại thích Lâm Khả Hy được chứ, nó chẳng khác gì khúc gỗ cả. Chắc chắn anh nói nhầm rồi…” 

Lâm Hiểu Mạn kích động hét lên. 

Tề Vân Kiệt ghét việc người ta la lối với mình nhất. Anh ta hơi khoát tay, bất mãn nói: 

“Mẹ nó chứ! Không thể gì cơ? Sao lại không thể? Anh còn không biết mình sẽ kết hôn với ai à? Còn cần em nói cho anh chắc?” 

Mấy câu nói đó khiến Lâm Hiểu Mạn gần như sụp đổ. 

Tề Vân Kiệt cũng nhận ra đây là nhà họ Lâm, anh ta hơi quá đáng, bèn dịu giọng: 

“Hiểu Mạn, có phải em nghĩ hơi nhiều rồi không? Thật ra anh vẫn luôn coi em là bạn… bè…” 

Anh ta vốn định nói “bạn giường”, nhưng sau đó đã sửa lại. 

Lâm Hiểu Mạn căm tức nhìn Tề Vân Kiệt, vừa đau buồn vừa tức giận. 

Lâm Hiểu Mạn hoàn toàn tuyệt vọng rồi! 

Cô ta vốn đang mong chờ sẽ được sống như bà chủ nhà giàu sau khi bước vào nhà họ Tề, nhưng bây giờ xem ra không thể nào có chuyện đó. 

Cô ta hận, hận Tô Dương. 

Nếu không tại Tô Dương, cô ta đã không phải chia tay với An Như Phong rồi. 

Cô ta hận, hận Lâm Khả Hy. 

Nếu không tại Lâm Khả Hy, chắc chắn Tề Vân Kiệt sẽ cầu hôn cô ta. 

Còn người nhà họ Lâm thì đứng sững ra đó, sự việc bất ngờ này cũng khiến họ kinh hãi tới mức trợn mắt há mồm. 

Họ cũng không hiểu tại sao Tề Vân Kiệt lại thích người phụ nữ lạnh lùng như Lâm Khả Hy chứ! 

Ông cụ Lâm cũng cảm thấy thất vọng, hết sức bối rối. Nhưng dù sao ông ta cũng đã trải qua sóng to gió lớn nên lập tức bình tĩnh lại, cười nói với Tề Vân Kiệt: 

“Cậu Tề, có lẽ Hiểu Mạn đã hiểu nhầm, cũng không sao! Khả Hy nhà chúng tôi cũng là cô gái tốt. Hai đứa lại là bạn học, đã quen từ lâu, rất ổn…” 

Ông cụ Lâm vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng động chói tai cách đó không xa. 

Ông ta nhìn sang, thấy Tô Dương đang đứng trên bãi cỏ, cầm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nở nụ cười khinh thường. 

Ông cụ Lâm vốn đã tức giận, thấy Tô Dương còn đang vừa ăn vừa cười, lập tức giận dữ quát: 

“Cậu cười cái gì?” 

Tô Dương cố nén cười, từ tốn nói: 

“Ông à, lời ông vừa nói thú vị thật đấy!” 

Lời Tô Dương nói khiến ông cụ Lâm tức xanh mặt. Ông ta chỉ vào Tô Dương, giận dữ quát: 

“Câm mồm, không thì cút ra ngoài cho tôi!” 

Lần này Tô Dương rất nghe lời, nói ngay: 

“Được rồi, tôi câm! Tôi không nói nữa là được!” 

Ông cụ Lâm trừng mắt nhìn anh rồi không quan tâm đến anh nữa. 

Nhưng ông ta vừa quay đi thì đã nghe thấy tiếng “Á” của Tô Dương, ông ta tức giận nhìn lại. 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT