Lọc Truyện

Tuyệt Thế Thần Y - Tô Dương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Có thể thấy rằng Chung Viễn Thanh thực sự rất thích bức tranh này. 

Không đợi Tô Dương lên tiếng có đồng ý hay không, ông ta đã lại lên tiếng: “Hai mươi triệu, người anh em, hai mươi triệu, được chứ?” 

Tô Dương biết cái giá này đối với bức tranh mà Văn Chính Minh vẽ thì không phải là cao nhưng đó cũng chẳng phải cái giá thấp, có thể coi ở mức tương đối. 

Tô Dương cũng không định sưu tầm, lại thêm ấn tượng về Chung Viễn Thanh cũng không tồi nên bèn gật đầu, đáp: “Đồ bán cho người biết nhìn hàng, ông Chung đã thích như vậy thì tôi cũng không giữ lại làm gì, chuyển sang cho ông vậy...”. 

Chung Viễn Thanh vừa nghe vậy tỏ ra vô cùng hưng phấn, còn Lâm Hiểu Mạn từ đầu tới cuối vẫn đang quan sát thì mặt đã tái đi từ lâu. Cô ta đột nhiên rít lên: “Anh có tư cách gì mà bán bức tranh này đi? Bức tranh này là của tôi! Trả lại cho tôi! Tôi không bán cho anh nữa...” 

Nói rồi, cô ta cứ thế giật lại bức tranh từ tay Chung Viễn Thanh. 

Chung Viễn Thanh sợ Lâm Hiểu Mạn làm hỏng bức tranh, vội lùi về sau, giấu bức tranh đi. 

Còn Lâm Hiểu Mạn thì gần như phát điên, lên giọng la lối: “Tô Dương, anh là đồ lừa đảo. Trả bức tranh lại cho tôi, tôi không bán cho anh nữa, tôi trả lại tiền cho anh...” 

Hai mươi triệu đối với Lâm Hiểu Mạn mà nói là một con số vô cùng lớn. Mặc dù nhà họ Lâm có tiềm lực kinh tế nhất định nhưng tiền bạc thì vẫn do ông cụ Lâm nắm giữ. 

Lâm Hiểu Mạn chỉ có thể lấy chút ít tiền tiêu vặt mua vài món đồ xa xỉ như túi hiệu mà thôi. 

Cách thể hiện điên cuồng đó của Lâm Hiểu Mạn khiến cho tất cả những người xung quanh đều phải ngã ngửa. 

Đồ bán rời khỏi tay rồi, đây là quy tắc trong giới chơi đồ cổ. 

Cho dù là thật hay giả, cho dù là giá cả thế nào thì một khi giao dịch thành công tuyệt đối không được đòi hỏi thêm. 

Huống hồ đây hoàn toàn là do Lâm Hiểu Mạn chủ động nói muốn bán. Chung Viễn Thanh vừa giấu bức tranh sau lưng vừa trầm giọng nói: “Cô Lâm, nếu cô còn gây ồn ào tiếp thì tôi sẽ cho bảo vệ mời cô ra ngoài đấy...” 

Thế nhưng, trong đầu của Lâm Hiểu Mạn lúc này chỉ có con số hai mươi triệu, những thứ khác cô ta căn bản không quan tâm. Cô ta vẫn giống như một người phụ nữ chanh chua, muốn giành lại bức tranh. 

Chung Viễn Thanh lớn giọng: “Bảo vệ đâu, lôi người này ra ngoài, đừng để cô ta gây rối ở đây!” 

Ông ta vừa dứt lời, vài tên bảo vệ dáng người to cao vạm vỡ lập tức chạy vào. Vừa thấy bảo vệ, Lâm Hiểu Mạn tỏ ra có phần sợ hãi nhưng cô ta dứt khoát không từ bỏ, lập tức quay đầu lại kéo tay Tề Hoài Nhân, nói với ông ta: 

“Chú Tề, mau, mau giúp cháu! Bọn họ bắt nạt cháu, chú là người nhà họ Tề, bọn họ sợ chú, chú mau gọi người lấy lại bức tranh giúp cháu...” 

Mặc dù Tề Hoài Nhân là một kẻ bất tài nhưng nói về quy tắc trong giới chơi đồ cổ thì ông ta đương nhiên vẫn hiểu rõ. 

Ông ta nhẹ nhàng kéo tay Lâm Hiểu Mạn, khẽ giọng nói: “Hiểu Mạn, ngoan nào, chẳng qua chỉ là hai mươi triệu thôi, về rồi chú Tề sẽ giúp cháu kiếm lại. Chúng ta không cần bức tranh này nữa, chú Tề đưa cháu về...” 

Thấy Tề Hoài Nhân không giúp được mình, Lâm Hiểu Mạn tỏ ra tuyệt vọng. Nói rồi, Tề Hoài Nhân kéo tay Lâm Hiểu Mạn định rời đi. Vừa tới cửa, Lâm Hiểu Mạn đột nhiên quay đầu lại nhìn Tô Dương, cô lạnh lùng nói: 

“Tô Dương, anh nhớ lấy cho tôi. Lâm Hiểu Mạn tôi cho dù thịt nát xương tan cũng phải báo thù, còn cả con tiện nhân Lâm Khả Hy nữa!” 

Nói rồi, cô ta cùng Tề Hoài Nhân xuống tầng. 

Bên trong chiếc Mercedes s400, Lâm Hiểu Mạn thay đổi thái độ, cô ta trở nên lạnh lùng thấy rõ. Cô ta nhìn Tề Hoài Nhân, nói: “Chú Tề, chú vừa nói sẽ giúp cháu kiếm lại hai mươi triệu, vậy bao giờ thì chú giúp cháu kiếm lại?” 

Tề Hoài Nhân hơi sững người. Ông ta chẳng qua chỉ buột miệng nói ra mà thôi. 

Về việc kinh doanh của nhà họ Tề, ngoài mảng giải trí do Tề Hoài Nhân quản lí ra thì những mảng khác ông cụ Tề đều không cho ông ta nhúng tay vào. 

Dù sao thì khả năng của ông ta cũng có hạn, cả ngày lại chỉ ăn uống, gái gú, cá độ, ông cụ Tề vốn không tin tưởng ông ta. 

Thế nhưng Tề Hoài Nhân không thể nói những điều này với Lâm Hiểu Mạn. Ông ta vẫn tỏ ra như không gì không thể làm được, đặt tay lên phần đùi nhẵn nhụi của Lâm Hiểu Mạn, khẽ xoa xoa hai cái rồi mới cười giả lả, nói: 

“Hiểu Mạn à, cháu yên tâm, chỉ cần cháu khiến chú vui thì vấn đề về tiền nong chú Tề có thể giúp cháu kiếm về chỉ trong vài phút...” 

Nếu là trước đây thì Lâm Hiểu Mạn có lẽ sẽ tin nhưng sau sự việc ngày hôm nay, suy nghĩ của cô ta đã hoàn toàn thay đổi. 

Đặc biệt là chuyện Tề Vân Kiệt tặng cô ta bức tranh giả. 

Đương nhiên, Tề Vân Kiệt cũng không biết bên dưới bức tranh này còn có một bức tranh khác nữa, nên mới coi nó như thứ đồ không đáng tiền để lừa Lâm Hiểu Mạn. 

Nhìn Tề Hoài Nhân, Lâm Hiểu Mạn khẽ mỉm cười, cô giơ những ngón tay thon dài khẽ lướt trên khuôn mặt béo phệ của Tề Hoài Nhân. 

Chỉ có điều, hành động này của cô ta đã khiến Tề Hoài Nhân tâm trí rối bời, thần hồn điên đảo. 

Nên biết rằng, mặc dù Tề Hoài Nhân đã từng chơi không ít gái nhưng thông thường đều là loại gái tự kiếm tiền bằng thân xác của mình. 

Còn Lâm Hiểu Mạn lại xinh đẹp trẻ tuổi, gia thế giàu có, Tề Hoài Nhân chưa bao giờ được lên giường với một người con gái như vậy. 

Lâm Hiểu Mạn mỉm cười ghé mặt lại gần tai Tề Hoài Nhân, khẽ nói: “Chú Tề, Hiểu Mạn có rất nhiều cách khiến chú có thể vui vẻ, thư thái, nhưng chú nhớ phải khiến cho Hiểu Mạn vui trước đã, phải không nào?” 

Tề Hoài Nhân lại cười hề hề, luồn tay vào váy Lâm Hiểu Mạn, cười đê tiện: “Hiểu Mạn, vậy cháu nói cho chú biết, chú nên làm gì để cháu vui đây?” 

Lâm Hiểu Mạn nhìn Tề Hoài Nhân, như cười như không: “Không có hai mươi triệu, chú nói xem cháu có thể vui được không?” 

Tiền! Mục đích của Lâm Hiểu Mạn chính là tiền. 

Nói rồi, Lâm Hiểu Mạn thay đổi sắc mặt, cô ta gạt tay Tề Hoài Nhân đi rồi lạnh lùng, nói: “Chú Tề, bao giờ chú có thể để cháu kiếm được hai mươi triệu thì tới tìm cháu, nếu không, sau này chúng ta coi như không quen biết. Tài xế, về biệt thự nhà họ Lâm!” 

Tề Hoài Nhân vốn dĩ tưởng rằng hôm nay có thể lên giường với Lâm Hiểu Mạn nhưng không ngờ Lâm Hiểu Mạn đột nhiên lại quay về nhà. 

Lâm Hiểu Mạn cũng tỉnh táo lên rồi, lần này không nhìn ra được gì có lợi cho mình thì cô ta nhất quyết không hành động! 

Tề Hoài Nhân lại bị sự quyến rũ lẳng lơ của Lâm Hiểu Mạn làm cho rạo rực khắp người. Vì để có được cô ta, ông ta bắt đầu toan tính làm sao kiếm được hai mươi triệu cho Lâm Hiểu Mạn một cách sớm nhất? 

Bên trong hội trường giám định. 

Chung Viễn Thanh đã giao hai mươi triệu cho Tô Dương, mấy người trò chuyện và hẹn hôm khác uống trà sau. Tô Dương và Khương Nhất Tuyết nhìn Tô Dương với ánh mắt có phần hiếu kì và hỏi: “Tô Dương, anh nói xem, cách ăn mặc của anh trông như kẻ ăn mày hành khất vậy, nhưng anh cũng biết không ít đấy nhỉ? Nào là đồ ăn Pháp, đàn vi-ô-lông, lại còn biết cả giám định bảo vật. Khả Hy nói anh còn biết cả y thuật nữa. Anh nói cho tôi biết, rốt cục anh học bao nhiêu thứ như vậy ở đâu?” 

Tô Dương cười hề hề: “Trời sinh đã biết rồi!” 

Khương Nhất Tuyết cũng biết Tô Dương nói bừa nhưng cô ta lại thêm phần hiếu kì. Tên Tô Dương này sao lại có thể biết nhiều như thế cơ chứ” 

Thực ra cô ta đâu biết rằng những gì Tô Dương biết còn nhiều hơn cô ta tưởng tượng biết bao nhiêu. 

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT