Edit: Cá Mặn
“Anh đã nói với mẹ từ lúc chúng ta vừa mới yêu nhau.”
Đỗ Tinh Hà nói đưa Văn Cữu ra mắt bố mẹ mình vào ngày hôm sau, nhưng hôm qua Văn Cữu làm hăng quá nên sáng hôm nay Đỗ Tinh Hà không cách nào dậy nổi, đã vậy trên người còn có rất nhiều dấu vết.
Cả hai người đều ngủ đến gần mười giờ mới dậy, thật ra Văn Cữu đã dậy từ lâu, nhưng Đỗ Tinh Hà chưa tỉnh.
Anh liền nằm bên cạnh cách một lát lại hôn một cái.
Đỗ Tinh Hà bị hôn cho tỉnh giấc, nóng nảy giơ chân đá anh: “Anh phiền thật đấy!”
Văn Cữu liếc mắt, kéo người xuống dưới thân mình: “Nói ai phiền hả?”
Đỗ Tinh Hà đẩy anh ra không muốn nói chuyện, đỡ eo ngồi dậy: “Đòi gặp phụ huynh gì chứ, em thấy cũng không cần phải đi nữa đâu.”
Sắc mặt Văn Cữu lập tức thay đổi, vẻ mặt âm trầm, giọng nói có chút thống khổ: “Anh biết em chỉ nói vậy để an ủi anh thôi, chỉ tại anh lúc nào cũng xem là thật.”
Đỗ Tinh Hà bĩu môi, còn nói gì được nữa.
Văn Cữu trà bỏ mịa ra! Hắn ngồi bên cạnh Văn Cữu: “Em nói giỡn thôi.
Nhưng chắc hôm nay không đi được, để ngày mai đi.
Hơn nữa gặp phụ huynh không phải cũng cần chuẩn bị quà cáp gì sao? Anh chuẩn bị xong chưa?”
Văn Cữu lộ ra nụ cười đắc ý, anh đưa Đỗ Tinh Hà tắm rửa, ăn cơm trước, sau đó thần thần bí bí đưa Đỗ Tinh Hà xuống gara.
Sau khi hai người yêu nhau được ba tháng đã dọn về sống ở nhà mới, là một căn biệt thự hai tầng.
Đỗ Tinh Hà còn mặc đồ ngủ bị anh lôi lôi kéo kéo: “Làm gì vậy? Em còn chưa thay đồ nữa nè, anh để em đi thay trước được không?”
Văn Cữu vẫn không buông: “Không sao, dù sao cũng đang ở nhà riêng mà.”
Anh kéo Đỗ Tinh Hà đến đằng sau cốp xe sau đó mở ra, bên trong chất đầy toàn đồ đạc, quần áo, quà tặng cái gì cũng có.
Đỗ Tinh Hà sửng sốt: “Anh mua hết rồi sao?”
Văn Cữu nói: “Em đừng lo lắng, anh đã sớm chuẩn bị quà ra mắt bố mẹ rồi.
Tinh Hà, anh rất muốn được em dẫn về ra mắt gia đình, quang minh chính đại giới thiệu với họ rằng anh là bạn trai em.”
Đỗ Tinh Hà chỉ vào mấy thứ trong kia: “Vậy mấy ngày nay anh ra ngoài là để mua mấy cái này sao? Sao anh không nói sớm để em tư vấn cho anh, anh có biết bố mẹ em thích gì không?”
Văn Cữu bật cười: “Đương nhiên phải biết, lúc nhỏ dì Đỗ thương anh như vậy, anh còn không biết bà thích gì thì cũng thật có lỗi với bà ấy.”
Cũng đúng nhỉ, Đỗ Tinh Hà nghĩ, hồi đó Văn Cữu rất được mẹ hắn yêu thương, lúc mắng hắn mười câu hết chín câu là đi so với Văn Cữu, Văn Cữu đến nhà ăn cơm phần ngon nhất luôn nằm trong bát của anh.
Đõ Tinh Hà sống dưới bóng ma của Văn Cữu từ khi mới còn là đứa con nít, hắn thường hay tự hỏi rốt cuộc mẹ ruột của mình là ai.
Buổi tối Văn Cữu gọi video cho mẹ, Đỗ Tinh Hà trốn ở đầu bên kia sô pha chơi game, điện thoại vừa thông mẹ Văn Cữu liền nói: “Mẹ không muốn nhìn thấy con, Tinh Hà đâu, Tinh Hà ra đây cho dì nhìn con một chút.”
Đỗ Tinh Hà tưởng mẹ Văn Cữu vẫn chưa biết chuyện hai người ở bên nhau, mỗi lần Văn Cữu gọi cho mẹ hắn đều trốn vào phòng làm việc.
Kết quả hôm nay e là bà đã biết chuyện hai người yêu nhau rồi.
Đỗ Tinh Hà vứt điện thoại đang chơi game cho Văn Cữu, mỉm cười cầm lấy di động Văn Cữu nói chuyện với dì Văn.
Hồi còn bé mẹ Văn chính là nơi trú ẩn an toàn của Đỗ Tinh Hà, mỗi lần Văn Cữu bắt nạt cậu, cậu chỉ cần đi tìm mẹ Văn khóc lóc thêm mắm dặm muối là kiểu gì tối đấy Văn Cữu cũng bị đánh cho một trận.
Đỗ Tinh Hà lanh lợi chào: “Chào buổi tối dì Văn.”
Mẹ Văn nói: “Sao lại kêu là dì, phải…”
Văn Cữu không muốn nghe nữa, nhanh chóng ngắt lời bà: “Mẹ, mẹ đừng đùa nữa, lát nữa Tinh Hà lại xấu hổ bây giờ.”
Mẹ Văn vội vàng rút lại câu nói vừa rồi: “Tinh Hà nhà chúng ta thật là đẹp trai, tiện nghi cho tên nhóc thối Văn Cữu rồi.
Tinh Hà, nó mà bắt nạt con con cứ nói với dì, dì nhất định sẽ giúp con dạy dỗ nó.”
Đỗ Tinh Hà nghĩ thầm anh ấy không bắt nạt con đâu, ngoại trừ cái phương diện kia, à còn quản nhiều nữa chứ.
Đỗ Tinh Hà nói chuyện với mẹ Văn gần 40 phút, chủ đề bắt đầu phát triển theo chiều hướng khó tả, Đỗ Tinh Hà sắp chịu không nổi, lúc này hắn nghe thấy tiếng thông báo chiến thắng trò chơi bên phía Văn Cữu, giây tiếp theo Văn Cữu đã cầm lấy điện thoại trong tay hắn: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, chúng con cúp máy trước, Tinh Hà cũng phải đi ngủ rồi.”
Đỗ Tinh Hà vội vàng phụ họa: “Vâng ạ, dì Văn, dì nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi.
Tạm biệt dì.”
Cúp điện thoại xong Đỗ Tinh Hà nằm trên sô pha, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Dì Văn biết chúng ta bên nhau từ khi nào?”
Văn Cữu nói: “Anh đã nói với mẹ từ lúc chúng ta vừa mới yêu nhau.”
Mẹ Văn đã biết tình cảm của Văn Cữu từ lâu, bà rất thích Đỗ Tinh Hà, nhưng bà cảm thấy Văn Cữu không thể nào cua được Đỗ Tinh Hà nên toàn cười nhạo anh.
Vì vậy ngày đầu tiên hai người bên nhau Văn Cữu đã thông báo cho mẹ mình biết, thể hiện sự chiến thắng của mình.
Đỗ Tinh Hà kinh ngạc: “Mẹ anh biết vậy không phải mẹ em cũng biết sao? Quan hệ hai người họ tốt như vậy.”
Văn Cữu ôm hắn ngồi vào trong lòng: “Đừng lo, dì Đỗ không biết.
Anh đã dặn mẹ đừng nói ra, đích thân em sẽ đi nói cho bà ấy biết.”
Lúc này Đỗ Tinh Hà mới cảm thấy nhẹ nhõm, trước giờ hắn vẫn chưa nói với bố mẹ hắn đang yêu đương với Văn Cữu.
Văn Cữu đi tắm hắn nằm trên giường suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như mình hơi bất công với Văn Cữu.
Ngày đầu tiên bọn họ ở bên nhau Văn Cữu đã thông báo cho người nhà, tính tới giờ đã hơn 5 tháng mà hắn còn chưa nói cho bố mẹ mình biết chuyện gì.
Suy nghĩ vài phút hắn quyết định nhắn tin vào group chat gia đình: Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói.
Mẹ Đỗ lập tức trả lời: Chuyện gì?
Đỗ Tinh Hà hít sâu một hơi, gõ chữ: Con với Văn Cữu yêu nhau 5 tháng rồi, ngày mai con mang anh ấy về gặp mọi người.
Ba phút sau vẫn không có người trả lời, lại thêm năm phút nữa mẹ Đỗ mới nhắn: Lão Đỗ, con trai ông cuối cùng cũng hốt được cải trắng rồi!
Mẹ Đỗ vô cùng hài lòng với Văn Cữu, ánh mắt nhìn Văn Cữu lúc nào cũng tràn đầy yêu thương, nhìn Đỗ Tinh Hà thì toàn ghét bỏ.
Bây giờ Đỗ Tinh Hà đột nhiên nói cho bà biết hắn đang yêu đương với Văn Cữu, bà không thể tin được hai mắt mình, đọc đi đọc lại tin nhắn liên tục.
Đỗ Tinh Hà vừa đặt điện thoại xuống thì Văn Cữu đi ra, nụ cười bên miệng vẫn chưa tan, Văn Cữu ngồi xuống bên cạnh hắn: “Xem gì mà vui thế?”
Đỗ Tinh Hà chui vào chăn bông, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Không có gì, ngủ không anh trai?”
Văn Cữu nhìn hắn thật sâu, sau đó cuối xuống đè người ra hôn một cách mãnh liệt.
Đỗ Tinh Hà bị anh hôn hơi sửng sốt, phản ứng lại liền nhéo eo anh: “Hôm nay không được, nếu không ngày mai không đưa anh về gặp ba mẹ nữa.”
Văn Cữu ngừng lại, nhìn hắn một hồi lâu lại cuối người xuống hôn tiếp, Đỗ Tinh Hà đẩy anh ra: “Đã nói là đêm nay không được.”
Văn Cữu thấp giọng: “Anh biết, anh chỉ hôn em thôi.”
Ngày hôm sau hai người đến nơi, cả ba Đỗ và mẹ Đỗ đều có mặt ở đó, bon họ đều vô cùng hài lòng, nhất là mẹ Đỗ, chỉ hận không thể gói Đỗ Tinh Hà lại tặng ngay cho Văn gia, Đỗ Tinh Hà nhắc nhở vài lần bà mới bình tĩnh lại.
Lúc trở về Đỗ Tinh Hà có chút mệt mỏi, dựa đầu vào cửa kính xe thất thần, Văn Cữu hỏi hắn có chuyện gì, hắn thở dài nói: “Hôm nay em rốt cuộc cũng biết mẹ em thích anh đến cỡ nào.”
Văn Cữu dừng xe chờ đèn đỏ: “Đó cũng là vì em thích.”
Đỗ Tinh Hà ngủ gà ngủ gật, Văn Cữu bế hắn dậy vừa định đặt lên giường hắn liền tỉnh, anh hôn hắn một cái: “Anh đưa em lên giường ngủ.”
Ngay khi Văn Cữu đặt Đỗ Tinh Hà xuống giường đứng dậy định đi, Đỗ Tinh Hà nắm lấy cổ áo kéo anh ngã xuống, dùng ngón tay út của mình câu lấy ngón út của Văn Cữu: “Anh trai ngủ với em.”
Văn Cữu cười tủm tỉm, ghé sát lỗ tai hắn nói: “Được.”
Hết.