Trong suốt quá trình này Lam Nguyệt Minh vẫn luôn hôn cậu, như một cách xoa dịu khỏi cơn sợ hãi. Đây đương nhiên không phải lần đầu Lam Nguyệt Minh đối với cậu làm ra loại việc như thế này, nhưng lúc tiến vào Ngân Hà lại không thể không khỏi có chút sợ hãi, mỗi lúc như vậy Lam Nguyệt Minh đều ôm lấy cậu mà hôn sâu mà trấn an.
Cơ thể Ngân Hà theo từng hồi ma sát ra vào của ngón tay mà không ngừng run lên. Đầṳ ѵú bị dày vò đến đỏ ứng nhô cao trong không khí, còn Lam Nguyệt Minh thì lại tận hưởng vô cùng đưa tay vuốt vuốt cự vật cự chút mềm đi vì đau đớn nơi tư mật của cậu.
"A...hư..."
Cơ thể không ngừng run rẩy của Ngân Hà đột nhiên gồng nhẹ lên, mắt mũi cũng nhắm tịt lại vì một cú va chạm bất ngờ bên trong động huyệt.
"Ha...chạm đến rồi sao?"
Lam Nguyệt Minh nhướn mày thích ý, hai ngón tay cô được vách thịt mềm mại nóng ấm bao bọc hút chặt thích chết đi được... Lại nhìn đến biểu cảm vừa nhẫn nhịn vừa yêu thích của người bên dưới, quả nhiên là cực phẩm, mê người vô cùng, muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa, càng nhiều hơn nữa.
Lam Nguyệt Minh thầm nghĩ, lực đạo từ ngón tay cũng chậm rãi mà gia tốc trở nên nhanh hơn rồi phút chốc đã trở nên điên cuồng, không ngừng va chạm vào điểm ẩn giấu vui sướng kia. Tay bên trên đương nhiên cũng không hề lười biếng, mà cùng tay bên dưới rất chi là phối hợp hai mạnh một nhẹ khiến người dưới thân phút chốc đã lạc vào nơi tiên cảnh, bỏ quên mất hiện thực mà hùa theo.
Trong không gian im lặng tiếng nước dâm mỹ 'tanh tách'chốc chốc lại vang lên, hòa cũng giọng mũi khàn lại có chút trong trẻo của Ngân Hà.
"A...hức! Chỗ đó...a...Vợ ơi là chỗ đó...Chạm vào em...mau...nhanh...a!"
Cả trước lẫn sau đều được nhiệt tình chăm sóc, kɦoáı ƈảʍ sâu sắc cùng tình triều ập đến liên hồi. Ngân Hà '...ư...a...' vui sướng đến độ ngay cả đầu ngón chân cũng co lại, đôi tay không ngừng xoa loạn trên lưng áo của người nãy giờ y phục vẫn nguyên vẹn trên người là Lam Nguyệt Minh, miệng nhỏ còn không ngừng hôn cô.
Hơi nóng hầm hập tỏa ra từ bốn phía, ngoài kia tiếng dế mùa hạ vẫn loạn kêu trong đêm thâu bên trong này Ngân Hà đã sắp kìm chế không nổi, da thịt từng mạc đỏ do nhuốm phải tình sắc mà nổi lên.
"A..."
Cậu rên lên thật lớn, tiếng rên này cũng kéo dài hơn bình thường, theo đó cậu rùng mình một cái, cong mình hơi hướng lên, mắt mở lớn nhưng lại như rơi vào một khoảng đen đặc, đầu óc trống rỗng chỉ còn sót lại vui sướng cùng yêu thương ái muội. Bên dưới cự vật, dung nham trắng đục không kềm được mà trào ra, động thịt cũng theo đó mà thích chặt giam giữ hai ngón tay thon dài của Lam Nguyệt Minh bên trong.
"Chồng ngốc thật dâʍ đãиɠ quá đi... Cư nhiên lại ra chỉ vì hai ngón tay của chị."
Đợi Ngân Hà bình tĩnh lại sau dư chấn, Lam Nguyệt Minh leo xuống khỏi người cậu, ngón tay cũng không lập tức rút ra mà còn đẩy đẩy vào hai phát, khiến cơ thể đang trong lúc nhạy cảm sau khi xuất tinh của cậu không khỏi giật nảy lên rồi mới chậm rãi rút ra, đảo đảo quanh miệng huyệt không thể khép lại ngay mà buông lời trêu chọc.
"Hức...Em không có! Vợ thật xấu xa..."
Ngân Hà nâng tay che đi khuôn mặt đã đỏ rần lên của mình, ủy khuất nói.
"Gì mà không có? Em tự mình nhìn xem..."
Nói rồi cô kéo tay Ngân Hà không cho phép cậu dùng tay che đi khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy tính sắc của bản thân, lại còn từ tốn mô tả tình trạng cơ thể của cậu cho chính chủ nghe.
"Nhìn đi, mặt em mụ mị đi cả rồi kìa. Đôi mắt mông lung liếc nhìn chị, đôi môi sưng tấy lên như mới gọi người yêu thương... Cả người em không chỗ nào là không để lại dấu ấn của chị. Thật muốn giày vò em thêm nữa, muốn em vừa khóc vừa gọi tên chị... Còn nữa... chỗ này chỗ này."
Lam Nguyệt Minh dùng ngón tay ấn xuống đầṳ ѵú nhô lên săn cứng của cậu.
"Ngậm rất thích nha! Ngọt vô cùng... Có phải lúc nãy cũng dùng chỗ này cho con uống sữa hay không?"
"Em không có... Bé con đều dùng bình mà! Chỗ này...chỗ này chỉ để cho chị dùng thôi."
Ngân Hà xấu hổ quá sức che mặt hét ầm lên.
"Chị mới xấu xa ấy! Làm em như vậy còn không cởϊ qυầи áo...Từ đầu đến cuối chỉ có mình em cởi, còn cắt áo em thành như vầy nữa...Trông thật..."
"Thật dâʍ đãиɠ có đúng không?"
Ngân Hà ủy khuất hề hề nói, nói chưa xong thì đã bị Lam Nguyệt Minh cướp thoại, không những vậy còn sửa thoại luôn.
Ngân Hà lại 'hức, hức' nước mắt doanh tròng.
"Rồi...Rồi, không ghẹo em nữa! Papa ngoan của bé con nhà chúng ta lớn rồi mà, không khóc, không khóc nữa, ngoan nha!"
Lam Nguyệt Minh xoa xoa tóc hôn lên khóe mắt cậu. Miệng bảo là không chọc ghẹo nhưng ngôn từ lại cứ vô thức tuôn ra.
"Biết người ta làm Papa rồi mà cứ ghẹo hoài."
Ngân Hà mếu máo.
"Thôi mà! Thương em! Giờ cho em tự mình tới nha! Chịu không?"
Lam Nguyệt Minh thương yêu vuốt tóc cậu.
"Ưm!"
Ngân Hà chít chít gật đầu nhìn cô.
Đêm vẫn còn dài, dế vẫn còn ca vang. Đôi vợ chồng trẻ cứ chậm rãi chơi đùa cùng đêm tối.
(Tác giả J: Đừng hỏi ta bé con ném đi đâu rồi! Ta cũng không biết đâu!)
Ngân Hà đôi tay run rẩy giải khai quần áo trên người Lam Nguyệt Minh. Cô nằm bên dưới cậu, ngước nhìn động tác dẫu có bao nhiêu năm cũng không thể nào thuần thục nỗi kia mà buồn cười muốn chết. Cô biết tên nhóc này là đang trân trọng từng tấc, từng tấc da thịt trên người cô nên mới thành ra như vậy. Vì quá trân trọng nên biến thành sợ hãi, sợ chạm mạnh quá liền vỡ tan ra.
Lam Nguyệt Minh cũng rất có ý thức đưa tay giúp chồng mình nhanh chóng mở bung quần áo vứt la liệt ra sàn. Lại nhìn lên quả áo thun 'hở ti' của Ngân Hà đang mặc, không kềm chế được mà lên tiếng.
"Nhìn ở góc độ này em quả nhiên rất lẳng lơ mê người."
Ngân Hà nghe xong câu này vậy mà lại càng cứng lên không, xấu hổ không thôi mà cuối đầu làm việc.
Lam Nguyệt Minh Bóp lấy cằm cậu mà hôn lên, lại nắm lấy thức kia giúp nó dung nhập bên trong mình, thích thú mà rên 'hừ' một tiếng.
"A! Em vẫn chưa đeo bao mà."
Ngân Hà bị hành động của cô làm cho hoảng hồn mà ngẩng đầu dậy, đẩy cô nằm xuống định lùi ra thì bị cô kéo áo xuống.
"Không sao đâu! Làm đi! Chồng ngốc ơi!"
Nói rồi cô đưa tay từ bên dưới véo lấy đầṳ ѵú của cậu, không ngừng nắn bóp, khiến Ngân Hà không thôi rêи ɾỉ nức nở.
Trong đầu cậu không khỏi liền nghĩ:
'Chẳng phải đổi vai rồi sao? Vì sao người ủy khuất vẫn luôn là cậu thế này hu hu!'.
Xong chuyện, cô ôm cậu ngồi trong bồn tắm ngâm nước nóng. Cả hai ngồi đối mặt vào nhau chậm rãi nói chuyện.
(Tác giả: Ta vẫn nói các ngươi đừng hỏi ta lâu như vậy hai vị này liệu có còn nhớ đến bé con hay không? Ta không biết đâu!)
Lam Nguyệt Minh mân mê bờ vai thon thon mềm mại của Ngân Hà, lại bá đạo mà hạ xuống một vết cắn.
"Hết giận chưa?"
Lam Nguyệt Minh hỏi.
"Em vốn chưa từng giận mà."
Ngân Hà khẻ nhíu mày vì cú cắn đến từ cô do đâu hay hoặc là vì kɦoáı ƈảʍ, nhẹ giọng trả lời.
"Vậy sao lại khóc hả?"
Lam Nguyệt Minh lại hỏi cậu.
"Vì em lo lắng cho chị mà thôi! Chị cứ uống hoài như thế hại sức khỏe lắm, cứ để Lam Anh Kỳ, Lam Đào thay chị đi."
Ngân Hà ủy khuất càu nhàu.
"Biết rồi, bé Ngốc ơi!"
Lam Nguyệt Minh hết chịu nổi mà không thể nào ngừng cưng chìu hôn lên môi cậu.
"Gạt em mãi! Rồi thì chị lại say bí tỉ cho mà xem."
Ngân Hà hơi hơi đẩy cô ra, xoay mặt sang một bên, tạc mao mà dẫu môi.
"Ai nói chị say chứ? Có say cũng chỉ là vì em mà say."
Lam Nguyệt Minh cúi sát lại liếm vành tai cậu, cắn lên đó một cái. Rất nhanh, mây hồng vừa rút đi ban nãy lại kéo đến nóng rực cả một vùng.
"Say cả đời. Chồng ngốc ạ!"
Câu này cô thì thầm khe khẽ vào tai cậu, thích ý nhìn mây hồng giăng kín lối lên mặt Ngân Hà.
"Gì chứ! Sến súa."
Cậu che tai, xấu hổ cuối đầu, nhưng khóe miệng hư đốn chậm rãi câu lên ấy đã trăm phần trăm phản lại chủ nhân nó.
"Em đã say chưa?"
Cô áp hai tay vào má xoay mặt cậu lại, khiến đôi mắt của cả hai đối diện với nhau mà hỏi.
"Say, em say rồi... Bị chị hôn đến say rồi, bị chị nhìn đến say rồi, bị chị ôm đến say mất rồi...Cả đời cũng không tỉnh lại được đâu."
Cậu nhắm mắt, xấu hổ mà thỏ thể, không dám nhìn vào đối mắt quá sức hớp hồn kia của vợ mình. Trong thầm nói.
'Nên chị làm ơn hãy nghĩ cho bản thân dùm em một chút, để em cả đời này đều có thể ở bên chị, bám dính lấy chị không xa rời dù chỉ là một bước chân.'
Ái tình theo làn hơi nước mờ ảo nhu hòa chậm rãi bốc lên, quyện thành một hình trái tim tinh xảo rồi tan đi trong không khí. Say trong men tình chính là tư vị thế nào? Say trong men tình chính là tư vị như vậy đó, mau mau mà tự tìm câu trả lời cho chính mình đi.
Đêm còn dài dế tiếp tục râm ran bài vĩ cầm quen thuộc, cùng ánh trăng và trời sao lấp lánh, dế cũng muốn có bạn râm ran cùng rồi!
-----------------------------------------------
Tác giả J: "Ta cũng muốn hỏi : 'Các ngươi đã say chưa? Hợp khẩu vị hem nào?'. "
"Ta ngồi viết cái quả (H) này suốt một đêm, là tắt đèn mà viết, thật ra có chút sợ ma lại có chút sợ mẹ tỉnh dậy phát hiện mình chưa ngủ, như thế đảm bảo bị bóp cổ đến ngủm ha ha!"