Đây là lần đầu tiên Ngân Hà đến biệt thự Lam gia nên thấp thoáng có vẻ khẩn trương hồi hộp. Lúc ngồi trên xe cậu cứ xoa tay mãi không thôi, kiến Lam Nguyệt Minh bên cạnh cũng sốt ruột theo, nên đành phải một tay vừa lái xe tay kia nắm lấy tay cậu xoa bóp trấn an.
"Đừng hồi hộp, có chị mà!"
Lam Nguyệt Minh trấn an cậu.
Ngân Hà tuy cảm thấy bản thân sắp không xong rồi nhưng lại nghĩ đến Lam Nguyệt Minh, cậu kềm chế khẩn trương gật đầu.
Trước khi bước vào hoa viên Ngân Hà đã kiểm tra lại bản thân một lượt, sau đó lại nhờ Lam Nguyệt Minh kiểm tra giúp thêm một lần nữa nhưng đến khi bước vào vẫn là có một cảm xúc sợ người phát hiện, cứ lầm lũi, cuối đầu nắm lấy tay Lam Nguyệt Minh, nép vào phía sau cô mà trốn tránh.
Lúc sáng lăn lộn vài vòng ngay cả quần áo cùng lớp trang điểm cũng phải thay mới, tuy nhiên thịt cũng chỉ liếʍ ɭáρ được chút chút còn chưa có ăn đến xương. Lam Nguyệt Minh xem ra cũng luyến tiếc lắm, nhưng vẫn phải đợi người ta lớn lên rồi thịt luôn một lần.
Ngân Hà mặc áo thun gấu cùng quần yếm đáng yêu, trên cổ còn tinh tế đeo thêm một chiếc khăn nhỏ để che đi yết hầu đã có phần hơi nhô lên. Cậu mang đến hộp bánh trung thu tự làm, theo sau Lam Nguyệt Minh hệt như cô vợ nhỏ mới ngày đầu về nhà chồng, chứa đầy một vẻ lạ lẫm, rụt rè cùng run sợ.
Nhưng quả nhiên ông trời luôn biết ban cho mỗi người chúng ta một đồng đội tốt, thật sự tốt ghê lắm. Tốt như heo ấy.
"Ê! Người anh em, cậu cũng tới hả?"
Lam Anh Kỳ đi đến từ xa, một khoảng cách như vậy cũng đủ để chất giọng oanh tạc của hắn vang vọng cả một vùng núi sông.
"Ê! Sao không trả lời vậy anh bạn?"
Lam Anh Kỳ còn chưa biết mình vừa thành công đạp đổ cả một công trình, vẫn rất hưng phấn chạy đến vỗ vai Ngân Hà phành phạch.
Ngân Hà cùng Lam Nguyệt Minh trong miệng như ngậm cả một búng máu chực chờ phun ra, sắc mặt đã đen như đít nồi, không hẹn mà xoay đầu lườm hắn một cái ý bảo hắn biết khôn thì nhanh chóng im miệng lại.
"Hử! Hai người làm sao vậy? Uy Ngân Hà sao hôm nay nhìn cậu khác quá vậy!"
Lam Anh Kỳ vẫn một mặt không hiểu làm sao, đều trực tiếp bỏ qua mấy cái nháy mắt như muốn văng luôn kính áp tròng ra ngoài của Ngân Hà.
Trong đầu cậu lúc này liền hiện lên một câu thành ngữ quả nhiên rất hợp với Lam anh Kỳ 'Không sợ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngốc như heo.'
Cũng thật may lúc này bọn họ vẫn đang đứng trong sân, chưa có vào nhà, nếu không chẳng phải bao công sức mà cậu cùng Lam Nguyệt Minh bỏ ra đều đổ sông đổ bể sao?
Lam Nguyệt Minh thấy tình hình không ổn liền vẫy tay gọi Lam Đào đến, rồi dùng hai ngón tay trỏ tạo thành một dấu 'X' đặt ở trên miệng. Lam Đào sau khi nhìn thấy liền mỉm cười gật đầu. Nó biết đó dấu hiệu trợ giúp chỉ có Lam Nguyệt Minh cùng nó mới hiểu.
Lam Đào không nói không rằng liền nhận lệnh đi qua kéo Lam Anh Kỳ sang một góc, dùng ngón trỏ đặt lên môi hắn, rồi thì thầm vào tai hắn gì đấy mà sau khi nghe xong Lam Anh Kỳ liền im bặt. Thành thành thật thật ra vẻ chính chắn đi song song cùng Lam Đào vào trong nhà.
Ngân Hà thầm nghĩ, quả nhiên chỉ có Lam Đào mới có thể kềm hãm được Lam Anh Kỳ mà thôi, trong lòng lặng lẽ tặng cho Lam Đào một cái Like xanh lè to tổ bố.
.
Vào đến trong nhà, Lam Húc Toàn cha của Lam Nguyệt Minh cũng không như tưởng tượng của Ngân Hà. khủng bố hết phần thiên hạ, ông ấy vậy mà lại đang tưới nước cho một cái chậu cây, bên trong có một cái củ không biết là củ hoa gì, chỉ thấy nó trọc lóc, vẫn chưa ra lá, mà bên cạnh ông là Dương Hiếu Nghĩa đang đứng, không biết đang cùng ông nói về công vụ gì.
Lúc nhìn thấy cậu vậy mà Dương Hiếu Nghĩa lại không hề bày ra cái vẻ mặt khinh bỉ chán ghét như mọi lần, gã hình như lại nảy sinh một loại cảm xúc khác, vẻ mặt phi thường khác lạ.
Ngân Hà nhìn thấy hắn hình như có chút sợ cậu, không dám nhìn thẳng còn hơi lùi về phía sau như muốn tránh né.
Lam Nguyệt Minh bên cạnh đương nhiên cũng nhìn thấy một màn như vậy, trong đầu cô liền hiện lên một màn trước đây Dương Hiếu Nghĩa bị Ngân Hà chỉnh đến độ hoảng sợ bỏ chạy. Đôi mắt mơ màng mà chứa đựng ý vị sâu xa, hôm nay lại yếu ớt sợ hãi bày ra một mặt như thế này, thật khiến người khác phải kinh ngạc. Trong lòng Lam Nguyệt Minh thầm nghĩ 'Chẳng lẽ tên này lại ngây thơ đến độ tin chuyện lần trước là sự thật?' đùa nhau sao? Lam Nguyệt Minh cũng vì thế mà nén cười đến sắp nội thương.
"Lão cha, con dẫn Tiểu Hà mà cha tâm niệm tới rồi nè!'
Lam Nguyệt Minh đi đến bên cạnh Lam Hục Toàn, trưng ra một biểu tình không đứng đắn.
"Đứa trẻ này, nhà đang có khách, nên để ý cách ăn nói một chút!"
Ông trầm giọng mắng cô, tuy nhiên trong câu nói lại không hề mang một chút phẫn nộ hay ghét bỏ nào.
"Cháu chào... bác trai!"
Ngân Hà nhẹ giọng rụt rè chào hỏi.
"Chúng ta đã từng gặp nhau, không cần khách khí!"
Lam Húc Toàn dùng một vẻ mặt hòa ái của bậc trưởng bối để nói chuyện với cậu.
"Cháu... cháu có làm một ít bánh nướng, mong bác sẽ thích!"
Tuy Lam Húc Toàn không hề tỏ ra bất kỳ vẻ thị uy hay đáng sợ nào, nhưng tựa như làm việc xấu trong lòng liền xuất hiện bóng ma, Ngần Hà khẩn trương đến độ lòng bàn tay đều ướt đẫm, run sợ đưa hộp bánh Trung Thu gói đẹp đẽ cho Lam Húc Toàn.
"Thật ngoan, phải chi con gái bác có được một phần nữ tính, dịu dàng như cháu thì hay biết mấy."
"Ha ha, khéo thì Ngân Hà lại muốn có được một phần khí khái nam nhi từ chị họ đấy bác ạ!"
Lam Anh Kỳ im lặng từ nãy giờ đột nhiên lại lên tiếng dọa Lam Nguyệt Minh cùng Ngân Hà một trận.
"Nói bậy! Con gái nên dịu dàng một chút mới tốt có phải không Tiểu Hà?"
Lam Húc Toàn không chút nghi ngờ liền phản bác lại câu nói của Lam Anh Kỳ.
"Hả? Con gái gì? Ngân Hà là con tr.. Ưm! Ưm!"
Lam Anh Kỳ quả nhiên là thánh phá Game, mở miệng cậu nào là y như rằng muốn lấy mạng câu đó.
Lam Nguyệt Minh không đợi hắn gây thêm họa liền chạy sang bịt miệng hắn.
"Cái thằng nhóc này ở lớp trêu ghẹo người ta chưa đủ sao mà ở đây còn muốn trêu ghẹo tiếp? Ngân Hà là con gái, nữ khí là đúng rồi cậu nói có đúng không hả?"
Cô trừng mắt nhìn hắn, rít từng chữ qua kẽ răng, hàm ý như muốn ăn tươi nuốt sống, Lam Anh Kỳ nào dám không nhìn ra, chỉ có thể sống chết gật đầu.
"Đúng, đúng, đúng chị họ nói đều đúng!"
"Bọn con chung trường sao A Kỳ?"
Lam Húc Toàn đột nhiên hỏi.
"A! Vâng, cùng trường, hơn nữa còn cùng lớp."
Lam Húc toàn nghe xong liền gật gật đầu, sau đó lại nói.
"Nhớ chiếu có bạn, Tiểu Hà là một cô gái tốt."
Lam Anh Kỳ mặc dù trong lòng đang không ngừng phỉ nhổ một trăm lần cụm từ 'cô gái tốt' như ngoài mặt vẫn hòa nhã cười lấy lòng, gật lấy gật để mà vâng dạ, vì phía sau hắn đang có một ánh mắt sắc như dao không phút nào buông tha hắn.
"Chị họ Thi Linh đã đến chưa ạ?"
Lam Nguyệt Minh hỏi.
Nếu thật sự không nói ra cũng ít ai biết Lam Nguyệt Minh còn có một cô chị họ bằng tuổi mình, tên Lam Thi Linh là con gái của người bác cả đã mất từ rất lâu trước đây trong một vụ tai nạn. Mẹ cô ta sau đó cũng vì quá đau buồn mà trầm uất dẫn đến tự sát, khi đó cô ta vừa tròn 10 tuổi về sau cô được Lam Húc Toàn nhận nuôi, nhưng 2 năm trước thì đã được gả ra ngoài.
"Nhắc chị sao?"
Theo sau câu hỏi của Lam Nguyệt Minh một cô gái trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc trang nhã, một đầu tóc xoăn nhẹ nhàng búi cao thoạt nhìn rất giống một quý phu nhân từ trong bếp bước ra. Trên người cô ta vận một chiếc váy suông dài màu lam, tôn lên làn da bạch ngọc nhợt nhạt của mình. Cô ta vừa đi vừa cởi ra chiếc tạp dề. Mỗi bước đi của cô ta nhẹ nhàng đến độ dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh liễu xanh khẽ đung đưa, chỉ cần một cơ gió mạnh cũng khiến nó dễ dàng chao đảo. Hoàn toàn trái ngược với Lam Nguyệt Minh, Lam Thi Linh là một bộ dạng hoa trong lồng kính, cực kỳ thiếu sức sống, ngay cả nụ cười rộ lên cũng là nhàn nhạt không lộ răng.
"Chị họ! Ủa, anh rể không đi cùng chị sao?"
Lam Nguyệt Minh vừa thấy cô ta đã vui vẻ chạy sang ôm ôm cánh tay thân mật hỏi.
"Không! Công tác bận rộn, nào có thời gian rảnh rỗi như chị!"
Lam Thi Linh nét mặt nhàn nhạt nói.
"Thật là quá đáng, chị của em xinh đẹp như vậy mà dám vì công việc quên mất chị của em, một lát nhất định phải tìm anh rể nói chuyện nha!"
Lam Nguyệt Minh đầy mặt bất bình. Cô ngược lại khá thân thiết với người anh rể này, lúc nhỏ học chung một trường vẫn thường hay trêu chọc anh ta là một tên mặt liệt.
"Thôi đi cô nương! Chuyện công tác của đàn ông phụ nữ chúng ta không hiểu nổi đâu! Dẫu sao chỉ cần được ở bên cạnh chăm sóc anh ấy mỗi ngày là chị vui rồi."
Lam Thi Linh vỗ vỗ cánh tay cô, nhàn nhạt cười.
"Nghe theo chị vậy!"
Lam Nguyệt Minh biết cách sống cùng lập trường của cô so với Lam Thi Linh là hoàn toàn trái ngược, một người bước theo thời đại, lại du học nước ngoài nên tính cách phóng khoáng độc lập người kia thì từ nhỏ đã bị dạy dỗ thành một cô gái truyền thống kín đáo luôn e dè trước sau, hoàn toàn không có một chút tiếng nói của riêng mình. Nên cho dù có cố gắng cũng không tài nào lay chuyển được đối phương, đành im lặng thuận theo là tốt nhất.
"Tốt! Món ăn chị nấu cũng sắp xong rồi, lại nghe em trở về liền ra đón, hiện tại người cũng đã đón rồi, chị phải vào trong chuẩn bị tiếp đây!"
Lam Thi Linh đang nhẹ xoay người thì bị Lam Nguyệt Minh chặn lại.
"Ây da! Một mình chị làm sao làm nổi chứ, hôm nay em có mang thêm trợ thủ đến cho chị đây!"
Lam Nguyệt Minh vừa nói vừa đẩy Ngân Hà lên trước.
"Phiền em nhé! Ai bảo em nấu ngon thế làm gì"
Giọng triều mến, Lam Nguyệt Minh híp mắt cười nói với Ngân Hà. Cô muốn để cậu thể hiện tài năng trước mặt mọi người, nếu nhận được lời khen tích cực, cũng sẽ cảm thấy tự tin hơn.
"Không... không có gì đâu ạ!"
Ngân Hà mỉm cười e thẹn tỏ vẻ không câu nệ, như cô dâu nhỏ rụt rè theo sau Lam Thi Linh vào trong bếp.