"Phải! Tôi yêu chị ấy..."
Lúc nói ra câu này, thái độ sợ sệt rụt rè thường ngày lại từa hồ biến mất. Ngân Hà thật kiên định mà cất lời.
Dương Hiếu Nghĩa cuối đầu cười khổ. Gã lại chậm mất rồi. Kể cả là Lam Nguyệt Minh hay Ngân Hà gã đều luôn là người chậm trễ. Hay hoặc ngay từ đầu trong câu chuyện của họ, gã vốn không thể trở thành nhân vật chính, mà chỉ có thể đóng vai kẻ thua cuộc đáng ghét mà thôi.
Tay nắm vô lăng cũng vô thức trở nên chặt chẽ, con đường vắng người trong cơn mưa dần trở nên đông đúc, chiếc xe trắng êm ả lăn bánh bỏ lại đằng sau biết bao ngọn đèn đường cùng những hạt mưa.
"Xin lỗi nhé! Không hỏi ý em mà đã lái đến nơi này rồi!"
Ngân Hà ngẩng đầu nhìn lên, bảng hiệu Zeni Group sáng đèn trong đêm mưa.
"Không sao! Vốn tôi cũng muốn đến đây, chỉ là chưa chuẩn bị thức ăn khuya cho chị ấy thôi. Chị Nguyệt Minh tăng ca nhất định rất mệt."
"Không sao, một lát có thể gọi món bên ngoài."
Nhìn biểu cảm buồn bã xen lẫn tiếc nuối trên mặt cậu, Dương Hiếu Nghĩa bỗng cảm thấy có chút không nỡ.
"Cùng vào trong thôi!"
Dương Hiếu Nghĩa lái xe vào bãi, gã bước xuống mở cửa cho cậu.
Gã vốn cũng không định cùng vào, nhưng đột nhiên lại bị một loại cảm xúc lạ lùng chi phối. Dẫu biết thế nào cũng ăn thêm đắng, nhận thêm cay nhưng vẫn muốn dùng những cảm xúc chân thật đó để bản thân tỉnh táo lại.
Lúc trước từng có một người nói qua một câu như thế này 'Dẫu biết là thua nhưng vẫn muốn thua cho thật triệt để, thua đến tâm phục khẩu phục".
"Này!"
Ngân Hà cũng không ngay lập tức đi cùng hắn, mà gọi với theo. Trong tay cậu nắm lấy một vật đưa đến trước mặt hắn.
"Quà sinh nhật của anh!"
Dương Hiếu Nghĩa hiếu kỳ mở ra lòng bàn tay đón lấy vật nhỏ mà Ngân Hà đưa đến. Đó vậy mà lại là một chiếc lọ nhỏ đựng đầy sao giấy cùng những sợi kim tuyến đủ màu. Trên cổ chiếc có thắt một chiếc nơ ca rô nhỏ màu tím nhạt. Món quà tuy không phải xa xỉ nhất, cũng không mang ý nghĩa trọng đại gì... Nhưng như chứa cả tấm lòng chân thành của người tặng.
Dương Hiếu Nghĩa đầu tiên là bất ngờ sau đó trong lòng liền dấy lên cảm động đến muốn rơi lệ. Nhưng không đợi gã kịp nói ra lời thêm một lời cảm động nào, thì Ngân Hà đã tiếp tục.
"Còn nữa... Hoa của anh."
Ngân Hà lấy ra bó hoa trong xe, đặt vào lòng gã.
"Chúng ta cạnh tranh công bằng."
Nhìn nét mặt nghiêm túc của cậu khiến Dương Hiếu Nghĩa không nhịn nổi mà muốn phì cười xoa đầu cậu. Giờ thì hắn chợt hiểu lý do vì sao mọi người dù là kiêu ngạo như Lam Anh Kỳ, u ám như Lam Đào, băng lãnh như Lam Húc Toàn, hay bá đạo như Lam Nguyệt Minh thì cũng đều bị cậu nhóc này dễ dàng dung hòa. Hôm nay đến phiên hắn rồi, rõ ràng là dùng lời lẽ quyết liệt như vậy nhưng cũng thật đáng yêu.
Cậu nhóc này đúng là là luôn biết cách khiến người khác phải tươi cười đón nhận, không thể căm ghét cũng không thể oán hận.
Gã cho lọ sao giấy vào túi áo, mỉm cười đón lấy bó hoa từ tay cậu, đeo vào kính mát, kiêu ngạo soái khí bắn ra tứ phía mà bước vào thang máy chuyên dụng.
.
Người ngoài muốn gặp Tổng giám của Zeni Group đương nhiên là phải báo trước, nhưng hai vị đẹp trai đây lại là trường hợp đặc biệt. Dùng mặt làm giấy thông hành, quen đường quen xá đi thẳng lên tầng.
Hiện tại cũng đã gần 9 giờ tối, đại đa số các bộ phận đều tan làm từ sớm, chỉ riêng mỗi văn phòng của Lam Nguyệt Minh là vẫn sáng đèn.
Lúc Ngân Hà cùng Dương Hiếu Nghĩa đồng thời tiến vào thấy bên trong có khoảng 10 người, tính luôn cả Lam Nguyệt Minh cùng Thẩm Tú Ni trợ lý của cô.
Tất cả những người còn lại đều là nhân viên phòng thiết kế, cũng khá quen thuộc với hai người bọn họ. Lúc này tất cả đều không hẹn mà gặp mắt trợn tròn không dám tin tưởng những gì đang nhìn thấy.
Thẩm Tú Ni nuốt một ngụm nước bọt, tự thì thầm với bản thân.
'Xong rồi! Lại Drama rồi, tình địch gặp nhau? Có khi nào lại nổ ra một màn đại chiến? Thật không đám chờ mong mà.'
Dù chỉ thì thầm cho bản thân nghe thôi, nhưng bất quá Lam Nguyệt Minh lại đứng rất gần Thẩm Tú Ni nên toàn bộ đều nghe thấy không sót một chữ.
Lam Nguyệt Minh liền không chút cảm xúc gửi tặng lại cô một cái liếc mắt.
Ngân Hà vừa bước vào đã lễ phép chào hỏi mọi người, sau đó liền chạy đến bên cạnh Lam Nguyệt Minh, hỏi cô ăn cơm chưa.
"Chị ăn lúc chiều rồi! Thật ngoan quá, còn biết lo lắng cho chị nữa."
Cô mỉm cười ôn cưng chiều đầu cậu, nhu tình bắn ra bốn phía.
Ấy vậy mà trong khung cảnh hài hòa nọ lại xuất hiện một bó hồng trắng chen vào chiếm cứ một góc khung hình. Từ phía sau bó hồng trắng to tướng ấy một giọng nói thâm tình pha lẫn chút kiêu ngạo cất lên.
"Em yêu! Lâu quá không gặp, em vẫn khỏe chứ?"
Bó hồng hạ xuống, Dương Hiếu Nghĩa đeo kính râm thời thượng, vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng như thể 'cả thiên hạ đều của nhà anh' nâng cao khóe miệng đi đến chen vào giữa Lam Nguyệt Minh và Ngân Hà.
"Vẫn chưa chết được! Cảm ơn anh đã bỏ chút thời gian quan tâm, anh Dương! Còn nữa, tôi không phải em yêu của anh, muốn động tình thì đi tìm người khác, đừng có mà đứng ở đây làm phấn hoa bay đầy, khó ngửi chết được."
Lam Nguyệt Minh kéo tay Ngân Hà bị gã chen chút khiến cho đứng không vững đến ôm vào lòng. Vẻ mặt cùng giọng nói đều toát ra sự trào phúng mãnh liệt.
Nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ, tên Dương Hiếu Nghĩa này kể từ lúc cô xác định khoảng cách cùng hắn đều rất ngoan ngoãn biết chừng mực mà không thèm quấy rầy cô trừ những lúc trở lại Lam gia, hôm nay khi không lại đến đây phát tình cái gì? Não bị vô nước rồi sao?
Lam Nguyệt Minh còn chưa kịp suy nghĩ xong thì Ngân Hà trong lòng đã kéo kéo tay áo cô, đôi mắt to tròn lung liếng ánh nước nhìn như đang chột dạ điều gì đó, ngập ngừng rất lâu mới lên tiếng.
"Thật ra là em đi nhờ xe anh ta đến đây!"
Cậu nói rồi liền cuối đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt Minh thêm giây nào nữa.
Mà hiện trường xung quanh lúc này không hẹn mà gặp một lần nữa đồng thời vang lên tiếng hút khí thật sâu. Lạnh người quá đi, đây rốt cuộc là cái tình huống gì? Mọi người không khỏi suy tư đến loạn não.
"Được rồi! Không gây với hắn ta nữa là được phải không? Khó xử cái gì? Khờ quá!"
Lam Nguyệt Minh cốc nhẹ vào trán cậu một cái, bắt cái con thỏ cứ đang cố cuộn lại trong lòng cô ngẩng mặt lên.
"Được rồi, đã làm bài tập chưa đấy?"
"Dạ rồi!"
Ngân Hà ngoan ngoãn đáp.
"Được! Vậy qua kia ngồi chơi một chút, chị xong việc liền theo em đi ăn khuya."
Cô vừa nói vừa đẩy Ngân Hà đến sô pha bắt cậu ngồi xuống, sau đó quay sang liếc xéo Dương Hiếu Nghĩa một cái, rồi không thèm quan tâm nữa mà cắm đầu tiếp tục hoàn thành công việc.
Lần này Dương Hiếu Nghĩa cũng thật thức thời đi sang ngồi xuống cạnh Ngân Hà, ném bừa bó hồng sang bên cạnh, nhỏ giọng cùng cậu trò chuyện.
"Đây là cái 'việc tốt nhất' mà em nói đến sao? Cô ấy là một người cuồng công việc, có khi sẽ lãng quên em luôn đó."
Ngân Hà không nặng không nhẹ nhìn sang hắn một cái, nhẹ thở dài. Quả nhiên không chút phong tình mà.
Có thể ngắm nhìn bóng lưng người mình thích chuyên chú đắm chìm trong công việc cũng là một loại lạc thú đó.
"Chị Nguyệt Minh, không hay rồi! Bên XM. Flower gửi trả lại mẫu thiết kế lúc sáng chúng ta gửi qua! Họ không chấp nhận mẫu hoa thêu trên thiết kế."
Trong lúc mọi người đang im lặng tiếp tục công việc thì Thẩm Tú Ni từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt không được tốt lắm báo cáo với Lam Nguyệt Minh.
"Họ không chấp nhận?"
"Vâng ạ! Họ nói chủ đề của triển lãm lần này là 'hoa dại', nhưng những mẫu thêu hoa bên mình tuy cũng đều là hoa dại nhưng lại quá phổ thông quen thuộc, cùng cách thêu cũng không mới lạ nên họ muốn chúng ta sửa lại, hạng chót là trưa ngày mai."
"Cái gì vậy? Không phải lúc sáng đã đồng ý rồi sao? Hiện tại lại bắt sửa, thời gian cũng gấp rút như vậy? Đúng là ép người quá đáng."
Có người nghe xong liền lên tiếng kiến nghị.
"Đúng đó! Những mẫu hoa đó đều là bắt mắt nhất rồi, còn muốn cái gì mới lạ hơn? Đi đâu mà tìm ra đây? Còn đơn hàng bên Bily.C nữa, chỉ vừa mới hoàn thành một nửa thôi, hạng chót cũng là ngày mai."
Một người khác lên tiếng.
"Mọi người bình tĩnh! Trước mắt cứ tập vào đơn hàng của Bily.C đã, bên XM.flower cứ để tôi thương lượng lại."
Lam Nguyệt Minh mỉm cười trấn an mọi người, sau đó mở điện thoại liên lạc cùng ai đó.
Cuộc điện thoại này có vẻ diễn ra không được suôn sẻ cho lắm, tận gần nửa tiếng sau mới cúp máy, chân mày Lam Nguyệt Minh lúc này đã nhíu chặt lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Hình ảnh ấy đương nhiên không thể nào thoát khỏi đôi mắt vẫn luôn quan sát cô từ nãy đến giờ của Ngân Hà, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lam Nguyệt Minh gặp một vấn đề nan giải trong công việc vì hầu như từ trước đến giờ mọi thứ vẫn luôn thuận lợi thông qua.
"Nếu đơn hàng này thất bại, tổn thất sẽ nặng nề lắm đấy! Có phải bên YL lại giở trò với chúng không? Nghe nói gần đây rất nhiều công ty thiết kế cũng vì bọn họ giở trò mà chịu tổn thất nặng nề. Thật là, mới phất lên mà đã làm không ít chuyện xấu xa thất đức rồi, có hậu thuẫn thì tài lắm sao?"
Bên này Thẩm Tú Ni lên tiếng nghị luận cùng Lam Nguyệt Minh.
"Không cần lo lắng đâu! Chị nhất định giải quyết được!"
Lam Nguyệt Minh kiên định nói.
Tung hoàng trong cái vòng lẫn quẫn chìm nổi của giới thiết kế này tuy cũng không tính là quá lâu, nhưng Lam Nguyệt Minh cũng có đủ thời gian để quen thuộc với cái sự chìm nổi này.
Nơi này không khác gì một chiến trường sống còn, kẻ thắng làm vua... Không nói tài năng, mà còn phải kể đến thủ đoạn.