Lọc Truyện

Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
             Đám khách mời đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.  

             Lúc nhìn thấy người vừa lên tiếng chỉ là một cậu thanh niên, tất cả mọi người đều sững sờ.  

             “Hình như cậu ta là... Lâm Hữu Triết, tám năm trước bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi gia tộc, cậu ta lại dám trở về Giang Thành sao?”  

             Thời gian tám năm không dài, vẫn còn vài vị khách có ấn tượng về những gì xảy ra năm đó.  

             Vừa nhắc, lại có càng nhiều người nhớ đến chuyện này hơn.  

             Thật không ngờ, đám người nhà họ Lâm lại cử người đi tìm thằng con rơi năm đó bị tước đoạt thân phận.   

             “Lâm Hữu Triết, mày thật có bản lĩnh, vậy mà lại không nhân cơ hội này chạy trốn!”  

             Lâm Thiên Kiếm tiến lên một bước, ngang ngược chất vấn.  

             Lâm Hữu Triết không thèm để ý đến hắn, mà liếc nhìn Lâm Kiến Hải - chú tư nhà họ Lâm đứng trong đám người: “Ba điều kiện tôi nói ở nhà họ Lâm ba hôm trước, các người đã làm được chưa?”  

             “Hỗn láo!”  

             Lâm Kiến Hải tức giận: “Giỏi lắm thằng súc sinh, hôm đó mày khoác lác ở nhà họ Lâm không biết ngượng mồm, bọn tao thả mày đi đã là nể tình lắm rồi!”  

             “Cứ tưởng hôm nay mày sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi, cầu xin bọn tao tha thứ, thật không ngờ mày không những không hối cải, mà còn bảo cấp dưới đánh bác cả bị thương, mày không sợ trời đánh sao?”  

             Đùng!  

             Lâm Kiến Hải vừa nói xong, ngoài khách sạn vang lên âm thanh lớn, hình như có sét đánh thật!  

             Đám người nhà họ Lâm vô cùng đắc ý, ngay cả ông trời cũng đứng về phía bọn họ, để xem lần này Lâm Hữu Triết còn có thể làm ra trò trống gì.  

             Lúc này bên ngoài khách sạn Đông Hoa có vô số binh lính được trang bị vũ khí dày đặc đang nhanh chóng tập hợp.  

             Trên đường còn có hàng chục chiếc xe tăng bọc thép đang từ từ tiến lên, bao quanh khách sạn Đông Hoa, họng súng lạnh băng quay đầu chĩa về phía khách sạn.  

             Chỉ cần có mệnh lệnh thì tòa khách sạn gần một trăm tầng này sẽ biến thành tro bụi trong chốc lát.  

             Tiếng nổ vang vừa nãy chẳng qua chỉ là động tác tập hợp của đám binh lính mà thôi.  

             Trong khách sạn, Lâm Hữu Triết cười khẩy, bình tĩnh nói: “Xem ra các người không định thực hiện ba điều kiện đó. Vậy thì chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện một”.  

             Vừa dứt lời, Long Diệu lặng lẽ xuất hiện bên cạnh anh, trầm giọng nói: “Thưa anh, mọi chuyện đã tiến hành theo kế hoạch”.  

             Lâm Hữu Triết vừa gật đầu, bên ngoài sảnh tiệc đã có người vội vã bước vào, hắn là người nhà họ Lâm.  

             Chỉ thấy hắn đến bên cạnh Lâm Kiến Hải, căng thẳng nói: “Chú tư, một công ty tên là “Diệt Lâm” đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành, có phạm vi kinh doanh hoàn toàn giống với tập đoàn Thiên Hàng chúng ta”.  

             “Đối phương vô cùng giàu có, bây giờ đang điên cuồng dùng giá trên trời để cướp nhân viên của công ty chúng ta, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng bị bọn họ cướp đi với tiền lương cao ngất ngưởng…”  

             “Cậu nói cái gì?”  

             Lâm Kiếm Hải trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Hữu Triết.  

             Là do nó giở trò sao?  

             Không... không thể nào, nó chỉ là một thằng con bị nhà họ Lâm bỏ rơi, một con chó đã đi đến bước đường cùng, sao nó có bản lĩnh lớn vậy chứ!  

             “Ổn định đám nhân viên đó trước đã, công ty không thể trở nên hỗn loạn được!”, Lâm Kiến Hải hạ lệnh.  

             “Không ổn định được nữa rồi”.  

             Người nhà họ Lâm đó cười gượng đáp: “Bây giờ ngoại trừ người nhà họ Lâm chúng ta ra, những nhân viên khác trong công ty đều đã bị cướp đi hết”.  

             “Sao có thể như vậy chứ?”, Lâm Kiến Hải sững sờ: “Trong hợp đồng lao động chẳng phải có quy định nếu tự ý nghỉ việc thì sẽ phải bồi thường gấp mười sao, sao có họ đền nổi chứ?”  

             “Bọn họ hoàn toàn không sợ vi phạm hợp đồng, bởi vì chút tiền vi phạm đó không nhiều bằng tiền thuế giờ bọn họ phải nộp”.  

             Cả người Lâm Kiến Hải run lẩy bẩy, không khỏi lùi về phía sau hai bước.  

             “Kiến Hải à, chút sóng gió này đã làm con sợ hãi vậy sao, thật mất mặt!”  

             Lâm Khách Quốc không nhẫn nhịn được liền lên tiếng quát mắng, khiến Lâm Kiến Hải bừng tỉnh.  

             Nhưng Lâm Kiến Hải còn chưa kịp nói gì thì một người khác lại chạy vào.  

             “Chú tư, không hay rồi, tất cả nhà cung cấp hàng và người bán hàng của tập đoàn Thiên Hàng đồng loạt nói muốn dừng hợp tác với chúng ta, bọn họ còn ra thông báo rằng sẽ không hợp tác với nhà họ Lâm ở Giang Thành trong mười năm nữa”.  

             “Cậu nói gì cơ?”  

             Lâm Kiến Hải lớn tiếng nói.  

             Tin tức bất ngờ này khiến toàn bộ người nhà họ Lâm trong sảnh tiệc đều sững sờ.  

             Ngay cả Lâm Khánh Quốc cũng bắt đầu hoang mang, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.  

             “Điều kiện đầu tiên đã hoàn thành rồi, bây giờ các người còn không chịu đến quỳ trước mộ bố mẹ tôi sao?”  

             Lúc này, Lâm Hữu Triết bình tĩnh lên tiếng.  

             Vẻ mặt đám người nhà họ Lâm đột nhiên thay đổi, bọn họ không thể tin được rằng Lâm Hữu Triết lại thật sự có cách khiến tập đoàn Thiên Hàng lâm vào khủng hoảng, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy.  

             Lâm Kiến Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Hữu Triết, mày làm vậy có đáng với lương tâm không? Nếu không phải lúc đầu nhà họ Lâm giữ lại mày thì mày đã chết đói bên vệ đường từ lâu rồi, mày làm vậy, đến ông trời cũng không vừa mắt!”  

             Đoàng!  

             Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng nổ lớn.  

             Lâm Kiến Hải cười ha hả, chỉ tay vào Lâm Hữu Triết: “Nhìn thấy chưa, ông trời liên tục đánh sét rồi, mày còn không mau chóng quỳ xuống nhận lỗi đi!”  

             “Chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó chuyển công ty mới của mày cho bọn tao thì tao sẽ suy nghĩ đến chuyện cho mày một cơ hội sống sót!”  

             “Không cần”.  

             Lâm Hữu Triết hững hờ nói: “Các người không muốn quỳ thì điều kiện thứ hai cũng coi như chưa đáp ứng. Nếu đã vậy thì nhà họ Lâm có thể bị xóa tên rồi!”  

             Anh vừa nói xong, đám người nhà họ Lâm đều sững sờ, sau đó bật cười.  

             Lâm Hữu Triết này đang kể chuyện cười sao?  

             Mặc dù Lâm Hữu Triết có thể làm tan rã tập đoàn Thiên Hàng khiến bọn họ kinh ngạc.  

             Nhưng chẳng qua chỉ là một tập đoàn Thiên Hàng thôi mà, đâu phải là tất cả của nhà họ Lâm.  

             Trong tám năm dài đằng đẵng, nhà họ Lâm đã xây dựng được sản nghiệp lớn mạnh, thiếu đi tập đoàn Thiên Hàng thì nhiều nhất cũng chỉ là mất đi một phần lợi nhuận mà thôi. Nếu thật sự muốn làm lung lay nền móng của nhà họ Lâm, vậy thì...  

             Còn chưa kịp suy nghĩ.  

             Đột nhiên bên ngoài sảnh tiệc truyền đến tiếng bước chân dồn dập.  

             Ngay sau đó, một đám thanh niên nam nữ phụ trách việc nhà họ Lâm chạy vào với vẻ mặt tái mét.  

             “Chú tư, xảy ra chuyện lớn rồi...”  

             “Ông nội, mọi chuyện không hay rồi...”  

             ...  

             Mỗi một người nhà họ Lâm tiến vào, đều sẽ đem theo một tin xấu.  

             Trong vòng một phút ngắn ngủi, tất cả các sản nghiệp dưới tên nhà họ Lâm đều đã đổi chủ, tất cả các mối quan hệ đều đã bị xóa sổ!  

             Những gia tộc trước đây muốn dựa dẫm vào nhà họ Lâm, giờ phút này đều đã quay lưng như không quen biết, sợ không kịp vạch rõ ranh giới với nhà họ Lâm.  

             Sắc mặt người nhà họ Lâm tái mét, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết.  

             “Không còn sản nghiệp, mất đi chỗ dựa, chuyện nhà họ Lâm phá sản cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Điều kiện thứ hai đã giải quyết xong rồi”.  

             Khóe miệng Lâm Hữu Triết khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Khánh Quốc.  

             Cả người Lâm Quốc Khánh run cầm cập, sắp không thể đứng vững được nữa.  

             Tào Quần đứng bên cạnh cụ ta lạnh lùng hừ một tiếng, tiến lên nói: “Cậu thanh niên, nói như vậy là đủ rồi đấy, nếu cậu còn không dừng lại thì đừng trách tôi không cho cậu cơ hội!”  

             “Ông cho tôi cơ hội ư?”  

             Lâm Hữu Triết cười khẩy, khí thế đáp: “Trước khi nói ra câu này, ông hãy nhìn ra ngoài cửa sổ trước đi!”  

             Ngoài cửa sổ có gì?  

             Đám đông tò mò, lần lượt bước đến cửa sổ để xem.  

             “Trời ơi, chuyện quái quỷ gì thế này?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT