Liễu Thiên Thiên đắc ý như thể phát hiện ra bí mật gì động trời.
Cô ta nói tiếp: “Hơn nữa chị còn phát hiện có thể Lâm Hữu Triết không có nhiều tiền, vì chị thấy mỗi lần anh ta cần dùng đến tiền đều bảo người tên Long Diệu ở cạnh anh ta chi tiền thôi”.
“Không chừng… Long Diệu mới là con nhà giàu thật đấy, Lâm Hữu Triết chẳng qua là ỷ vào mình có quan hệ tốt với người ta mà cáo mượn oai hùm đến báo thù nhà họ Lâm thôi”.
“Trước đây chị từng gặp Hữu Triết rồi sao?”
Liễu Thiên Nghệ ngạc nhiên hỏi.
“Khụ khụ, chị vô tình gặp trên đường thôi”.
Liễu Thiên Thiên vội vàng trả lời qua loa sợ sẽ bị lộ chuyện cô ta ngoại tình. Liễu Thiên Nghệ không nghi ngờ gì mà còn cảm thấy chị cô ta phân tích rất có lý.
Đến lúc quay lại sảnh tiệc, hai người nói ra suy đoán của mình, người nhà họ Liễu cũng đồng loạt tán đồng.
Vì họ không thể tưởng tượng được người có thể tập hợp một quân đoàn áo giáp trong thời gian ngắn như thế đáng sợ thế nào.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết đã lái xe đến trước một ngôi nhà.
Nơi này là biệt thự nhà họ Tiêu, mặc dù nhà họ Tiêu là gia tộc lớn đứng đầu Giang Thành nhưng không hề kiêu ngạo, làm màu.
Anh hít sâu, đang định bước đến gõ cửa thì cánh cửa trước mặt bỗng mở ra từ bên trong.
Chỉ thấy một cô gái trẻ mặc bộ đồ cũ nát bước ra, tay còn xách theo một thùng nước rửa chén sặc mùi.
“Tâm Nhi…”
Lâm Hữu Triết lập tức nhận ra cô gái này, đây chính là em gái của anh, tên là Lâm Tâm Nhi.
Nhưng lúc này cô gái đang gắng sức xách thùng nước rửa chén không để ý đến người đàn ông bên cạnh.
Mắt Lâm Hữu Triết ngân ngấn nước.
Anh vẫn nhớ tám năm trước Lâm Tâm Nhi mới vừa lên năm, bây giờ cũng mới mười ba tuổi.
Con gái nhà người ta mười ba tuổi vẫn còn đang vô tư cắp sách đến trường.
Nhưng em gái anh thì lại ăn mặc đồ rách rưới, làm những việc nặng nhọc, bẩn thỉu mà ngay cả người lớn cũng không muốn làm.
Lúc này Lâm Hữu Triết cảm thấy cực kỳ tức giận.
Anh đang định bước đến giúp thì lại thấy một cô gái trẻ khác bước ra từ trong nhà.
Cô gái này tầm hai mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang và xinh đẹp, trái ngược hoàn toàn với cô bé ăn mặc giản dị bên cạnh.
“Đồ con hoang, cút ra xa một chút coi, đừng chặn đường của tao!”
Tiêu Nguyệt Nghiên chán ghét trợn mắt nhìn Lâm Tâm Nhi, lạnh lùng mắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!