Tần Hương Lan đứng bên cạnh nghiến răng.
“Lâm Hữu Triết, cậu tự mình cút xéo hay phải để chúng tôi đuổi cậu đi?”
Sau khi cười xong, sắc mặt của Tần Cao Nhã trở nên u ám, lạnh lùng lên tiếng.
Cả đám họ hàng thân thích cũng bắt đầu lên tiếng muốn đuổi Lâm Hữu Triết ra khỏi cửa nhà họ Sở.
Thế nhưng đúng vào lúc này, giọng nói của nhân viên chăm sóc khách hàng lại vang lên.
“Thưa quý khách, mặc dù trong tấm thẻ ngân hàng này không có tiền mặt, thế nhưng đây là thẻ VIP của ngân hàng chúng tôi, số tiền bên trong là vô hạn”.
Ồ…!
Cứ như có người vừa ấn nút tạm dừng.
Tiếng cười trong phòng khách lập tức im bặt.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch như gặp phải ma.
Tần Cao Nhã trợn trừng hai mắt, nói với vẻ không thể tin nổi: “Cô nói gì cơ?”
“Tôi nói, chỉ cần ngân hàng của chúng tôi không phá sản, chủ nhân của tấm thẻ này có thể chi tiêu vô hạn, bởi vì đây là tấm thẻ VIP không có giới hạn”.
Bộp!
Hai chân Tần Cao Nhã mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất.
Lâm Hữu Triết tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô muốn liếm giày hay vừa khoả thân vừa chạy, hay là làm cả hai việc này luôn?”
“Tôi, tôi…”
Tần Cao Nhã há miệng nhưng lại không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Cuối cùng con ngươi trong hai mắt đảo ngược rồi ngất lịm.
Phòng khách đột nhiên trở nên náo loạn, Trần Đại Tráng vội vàng tiến lên trước đỡ lấy cô ta.
Sở Hạ Vũ bất lực, chỉ có thể dẫn Lâm Hữu Triết rời đi.
Cô thật sự không thể ở lại căn nhà này thêm một giây nào nữa.
“Hữu Triết, tấm thẻ ban nãy là của Long Diệu à?”
Sở Hạ Vũ vừa bước đi trên đường vừa hỏi.
Lâm Hữu Triết gật đầu, sau đó nói: “Bây giờ anh đang làm trợ lý của Long Diệu, mỗi tháng sẽ được nhận tiền lương, tấm thẻ này là do cậu ấy đưa cho anh giữ”.
“Như thế thật tốt quá”.
Trong mắt Sở Hạ Vũ chợt loé sáng: “Anh xem bây giờ anh cũng có công việc rồi, tiền lương có là bao nhiêu đi nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta cùng nỗ lực thì tương lai nhất định sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp”.