"Công ty nhỏ sắp phá sản của em đoán chừng là đến cửa còn không được vào”.
"Không đâu”.
Lâm Hữu Triết chắc chắn nói: "Em không chỉ có thể vào được cửa lớn mà còn được tiếp đón như khách quý, em tin không?"
Sở Hạ Vũ lại thở dài, bất lực đáp: "Anh đừng trêu em, anh cho rằng tập đoàn "Diệt Lâm" là của anh hay sao, còn đón tiếp như khách quý...”
"Được rồi Hữu Triết, anh tới bệnh viện chăm sóc Tâm Nhi đi, em phải về suy nghĩ cho kỹ xem ngày mai nói gì với người ta, em thấy mệt, không đi bộ với anh nữa”.
Dứt lời, cô buông tay Lâm Hữu Triết ra, bóng lưng ủ rũ đi vào trong nhà.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chờ Sở Hạ Vũ vào nhà rồi mới lấy điện thoại ra.
"Long Diệu, giao cho cậu một việc...”
Sáng sớm hôm sau, Sở Hạ Vũ ăn mặc chỉnh tề, cầm tài liệu về công ty đi đến tập đoàn "Diệt Lâm", chuẩn bị bàn chuyện hợp đồng.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cổng đã thấy xe của Sở Văn Xương đỗ ở đó.
"Sở Văn Xương, anh tới đây làm gì?"
Sắc mặt Sở Hạ Vũ khá khó coi.
"Em họ, đừng hung dữ như vậy chứ”.
Sở Văn Xương tươi cười: "Bà nội sợ cô ngồi taxi, đến lúc đó ngay cả cửa cũng không vào được, mất mặt nhà họ Sở nên mới đặc biệt bảo tôi qua đây lái xe đưa cô đi, nếu không cô tưởng rằng tôi muốn tới đây lắm sao?"
Khuôn mặt Sở Hạ Vũ cứng đờ, rõ ràng đây hoàn toàn không phải là ý của bà cụ Sở, mà tên khốn Sở Văn Xương này muốn tới xem trò cười, nhìn cô bị đuổi ra ngoài mà thôi.
Nhưng được ngồi xe miễn phí nên cô cũng không để ý.
Hai người lái xe tới tập đoàn "Diệt Lâm", nhìn tòa nhà cao tầng sừng sững phía trước, lòng bàn tay Sở Hạ Vũ đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc lịch sự bị mấy người bảo vệ ném từ trong ra ngoài.
Người đó kêu gào thảm thiết, vừa ngẩng đầu lên, Sở Hạ Vũ lập tức nhận ra anh ta.
Người này là chủ tịch công ty công nghệ Tân Sáng - một trong mười doanh nghiệp lớn nhất Giang Thành, năng lực xuất chúng, trẻ tuổi tài cao, mới hơn ba mươi tuổi mà giá trị bản thân đã lên đến một trăm triệu tệ.
Nhưng ngay cả người ưu tú như vậy cũng bị ném ra ngoài thì cô còn có hy vọng có thể bàn chuyện hợp tác được sao?
"Em họ, mau vào đi, còn chờ gì nữa?"
Sở Văn Xương cười hi hi lấy điện thoại ra, mở camera, chĩa ống kính vào Sở Hạ Vũ, muốn chụp lại cảnh tượng cô bị vứt ra ngoài.
Sở Hạ Vũ cắn răng, đi thẳng vào công ty.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!