“Bác quản gia, cháu nhất định phải gặp bà nội, xin bác giúp cháu nói lại với bà”.
Sở Hạ Vũ khổ sở cầu xin.
Thậm chí, cô vừa nói vừa quỳ xuống, ánh mắt kiên định: “Bà nội không gặp cháu thì cháu sẽ không đi!”
“Cô ba, cháu… cháu làm khó bác cũng vô ích thôi”.
Quản gia cười gượng bất lực, rồi xoay người rời đi.
Ở sân trong, bà cụ Sở đang vui vẻ nghe tuồng, chưa hề nghỉ ngơi.
Nghe quản gia báo cáo lại, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng và đáp: “Nó muốn quỳ thì cứ để cho nó quỳ đi, để tôi xem xương cốt nó cứng rắn đến mức nào!”
Một buổi chiều cứ thế trôi qua.
Sở Hạ Vũ quỳ đến mức sắc mặt trắng bệch, đầu gối cũng chảy máu, vô cùng đau đớn.
Nhưng cô không muốn từ bỏ, cô nhất định phải tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao bà cụ Sở muốn thu hồi công ty cô.
Vào lúc này, một giọng cười lạnh lùng vang lên sau lưng cô.
“Ôi, đây không phải là em họ ư, sao đột nhiên lại giở trò tình cảm ở đây thế này? Kỹ thuật diễn của cô tốt như vậy mà không phát triển trong giới diễn viên thì thật đáng tiếc!”
“Sở Vương Xương, sao anh lại ở đây?”
Sở Hạ Vũ vừa quay đầu lại đã thấy bản mặt đắc ý của Sở Văn Xương bước đến, trong tay cầm mấy tập tài liệu.
“Liên quan gì đến cô, tránh ra, đừng cản đường tôi!”
Đôi mắt Sở Văn Xương nhíu lại, bỗng nhiên hắn tiến lên đẩy ngã Sở Hạ Vũ rồi nghênh ngang đi vào trong.
“A!”
Hai chân Sở Hạ Vũ vừa đau nhức vừa không có lực, lần này lại không kịp phòng bị, trán cô đập mạnh xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng.
Quản gia ra tiếp đón Sở Văn Xương cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Sở Văn Xương chột dạ la oai oái: “Chuyện này không liên quan đến cháu, cô ta cố ý ngã để vu oan cho cháu, cô ta muốn giả bộ đáng thương để được bà nội thương xót, người phụ nữ này càng nhắc đến càng thấy đáng ghét!”
“Cô ba, cháu mau đến bệnh viện khám đi, nếu để lâu bị mất máu quá nhiều sẽ không tốt đâu!”
Giọng quản gia lạnh lùng, nhưng dáng vẻ đối xử với Sở Văn Xương lại rất nhiệt tình: “Cậu hai, bà cụ đang đợi cháu đấy, cháu mau vào đi”.
Nghe thế, trong lòng Sở Hạ Vũ cảm thấy cực kỳ căm phẫn.
Cô đang muốn chất vấn vì sao bà cụ Sở không chịu gặp cô thì bỗng một trận gió thổi qua, tài liệu trong tay Sở Văn Xương không được nắm chắc nên bị rơi lả tả xuống đất.
Sở Hạ Vũ nhìn sang, bỗng dưng hốt hoảng: “Sở Văn Xương, những thứ này đều là giấy chứng nhận năng lực của bất động sản Duyệt Tâm, tại sao lại nằm trong tay anh?”
“Còn cần phải nói sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!