Lọc Truyện

Vân Kỳ Mộng Ỷ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Dĩ nhiên, Thái tử cũng không dễ dàng để hắn ra đi, vẫn để lại một điều kiện: Nếu có chiến tranh, phải trở về.

Đại Đoan không còn một chiến tướng nào như Cao Thận nữa, Thái tử muốn giữ mạng hắn lại. Nếu biên cương lại có chiến sự, không thể kiểm soát được, Cao Thận vẫn phải ra chiến trường cống hiến cho hắn. Thái tử không bao giờ làm những vụ trao đổi lỗ vốn.

Dùng con gái ta để đổi lấy lòng trung thành của Cao Thận, thử hỏi làm sao mà lỗ được? Ban đầu ta giấu Trân Nhi, nhưng nàng ấy lo lắng đến mức không thể yên lòng.

Cao Thận đã sắp xếp kiệu hoa của Vân Kỳ ở bên ngoài, nếu kế hoạch thất bại, thì sẽ đưa Vân Kỳ ra ngoài. Đồng thời, ta cũng đã bảo Thuý Nùng đưa Trân Nhi đi.

Nếu thật sự thất bại, thì để mẹ con họ đoàn tụ, tìm một nơi nào đó để sống yên bình suốt đời. May mắn thay, mọi chuyện đều suôn sẻ. Nhưng ngay cả khi đã biết sự thật, Trân Nhi vẫn lo lắng không yên, ăn không ngon, ngủ không yên.

Nàng ấy luôn lo lắng Cao Thận có thể bắt nạt con gái chúng ta, nói với ta rằng: “Nam nhân không có ai là tốt cả.”

Ta cười khổ, nhưng lại bị một ánh mắt sắc bén của nàng ấy nhìn tới: “Đang nói ông đấy, cười gì mà cười.”

Trân Nhi ngày càng hung dữ, làm ta hơi sợ. Vẫn là khi Vân Kỳ còn ở đây, mọi thứ đều dịu dàng, mềm mại. Vì vậy, vào năm thứ ba sau khi tân hoàng lên ngôi, ta dẫn theo “mẹ tiểu hổ” tên Trân Nhi đi đến Giang Nam.

Ba năm nay, ta đã giúp tân hoàng thanh trừng triều đình, có thể nói là đã tận tâm tận lực. Nhưng ta cũng hiểu rõ một điều: Thỏ khôn chet, chó săn bị nấu thịt.

Cây cao đón gió, cuối cùng Hoàng đế sẽ không nhìn ta vừa mắt. Hơn nữa, ta vốn không có ý định tiếp tục làm cây đại thụ này, ta muốn rời đi, đưa Trân Nhi đi tìm Vân Kỳ.

Kể từ khi Vân Kỳ đi, Trân Nhi ngày càng lạnh nhạt với ta. Lòng ta khổ lắm~ ta trình bày ý muốn rời đi với Hoàng đế, ta không định giấu giếm, hắn cũng là người ta nhìn từ nhỏ lớn lên, nói thẳng ra để tránh hắn nghi ngờ ta có tâm địa phản loạn.

Mấy năm nay luôn có tai mắt theo dõi Cao Thận, hắn cũng biết Cao Thận ở Giang Nam. Dưới bầu trời này, đất nào chẳng là của vua. Ta than thở với hắn, nói rằng mấy năm qua ta đã vất vả chỉ mong đổi lại chút thời gian an nhàn, tuổi tác đã cao, có những chuyện cũng nhìn thấu rồi, quyền lực và phú quý có gì đáng giá, làm sao so được với một nụ cười của người yêu thương.

Ta nói vô cùng sến súa, đến nỗi Hoàng đế, vốn là người luôn giữ nét mặt không vui không buồn, cũng phải rùng mình một cái. Dù sao mấy năm nay làm thầy cho hắn, thường ngày ta vẫn giữ phong thái trang nghiêm, làm sao hắn từng thấy ta thế này.

Khi hắn phản ứng lại, cũng chạy đến bên cạnh ta khóc lóc om sòm, nói rằng tình thầy trò sâu nặng, sao ta lại nỡ lòng nào bỏ hắn mà đi. Ta lau nước mắt, trong lòng nghĩ tốt nhất là thả ta đi nhanh lên, thêm vài năm nữa, hắn thật sự sẽ ch//ém ta mất, chỉ còn có thể khóc ở mộ ta thôi.

Khóc lóc một hồi, ướt hết cả áo, hắn hỏi ta có cần thị vệ hộ tống không, hắn có thể sắp xếp. Ta thở phào nhẹ nhõm, một người tuổi đã cao, còn phải diễn cảnh thầy trò tình thâm với hắn, thật sự mệt mỏi quá.

Trước khi đi, hắn hỏi ta có muốn gặp Hoàng hậu không, hắn nói rằng Hoàng hậu bây giờ suốt ngày nói năng lảm nhảm, trước đây là vì nể mặt ta nên mới giữ Hoàng hậu lại.

Ta biết, hắn đã động lòng giet người, Thái hậu và Hoàng đế vốn dĩ không ưa Mộng Ỷ, giờ con bé lại nói năng bừa bãi.

Suốt ngày phát đ//iên, nói rằng mọi chuyện không nên diễn ra như thế, nói rằng tất cả đều là nhân vật trong tiểu thuyết của con bé, Thái tử là phản diện, kết cục rất thảm.

Nói rằng con bé đã viết rõ dàn ý rồi, tại sao mọi chuyện không diễn ra theo dàn ý của nó. Ta thở dài, đứa trẻ này, thôi thì đến nhìn một lần, dù sao cũng là lần cuối cùng gặp mặt, sau này nó sống chet ra sao thì cũng là số phận của nó thôi.

Trong cung Hoàng hậu, thái thượng hoàng đang ăn điểm tâm, vui vẻ nghe Hoàng hậu kể về thế giới của con bé. Ta bước tới, cung kính hành lễ.

“Ô, sao khanh lại đến đây?” Thái thượng hoàng mấy năm nay không làm Hoàng đế nữa, sống càng thêm thoải mái, như một ông già vui tính.

Cả cung chỉ có ông ta là sẵn lòng nghe Hoàng hậu nói nhảm. Hoàng hậu bị giam trong cung, không được phép gặp ai, chỉ có thái thượng hoàng là có thể đến nói chuyện.

Mộng Ỷ trừng mắt nhìn ta, mắt con bé đỏ hoe, nó biết rằng tất cả những yêu thương suốt những năm qua đều là giả dối, mọi người đều lừa dối nó. Bị cha, ca ca, người tình phản bội, không ngạc nhiên khi đứa trẻ này phát đ//iên.

Ta thở dài, cuối cùng cũng không thể nói gì. Ta rời đi, thực sự chỉ nhìn nó một cái, chẳng nói lời nào. Kết cục chẳng phải ta đã đoán trước từ khi nó còn nhỏ hay sao? Nó sẽ như những người xuyên không khác, bị cuốn vào dòng chảy của lịch sử.

Tất cả mọi việc ta đã giao lại cho con trai trưởng của mình là Lý Viêm. Sau khi đến Giang Nam, ta kể chuyện của Mộng Ỷ cho Vân Kỳ nghe. Nghe xong, Vân Kỳ im lặng hồi lâu, cuối cùng lại gục vào lòng Cao Thận mà khóc.

Mộng Ỷ và Vân Kỳ có quan hệ tốt như vậy từ khi nào? Những năm qua, những hành động nhỏ của tiểu Vân Kỳ ta đều để ý. Chẳng qua cũng chỉ là vì muốn lấy lòng phu nhân và tỷ tỷ mà con bé phải giả vờ thân thiết với họ.

Tất cả đều là những hành động bất đắc dĩ dựa vào tình thế. Trân Nhi đánh ta một cái, bảo ta mới gặp đã làm con gái buồn. Trân Nhi của ta ngày càng giống một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt.

Cũng tốt, ít nhất còn hơn là không thèm để ý đến ta. Vân Kỳ khóc một hồi rồi cũng dừng, tự lẩm bẩm: “Nàng ta đáng đời.”

Vân Kỳ và Trân Nhi gặp nhau là quấn quýt không rời, đặc biệt là tiểu Vân Kỳ, suốt ngày quấn lấy Trân Nhi, nói rằng mẹ là người đẹp nhất, vừa thơm vừa mềm, muốn ôm mẹ mỗi ngày.

Tất nhiên ta biết mẹ của con vừa thơm vừa mềm, nhưng cũng không thể để con độc chiếm mãi được. Thậm chí có vài ngày, mẹ con họ còn ngủ chung. Còn ta và Cao Thận thì chỉ có thể uống rượu dưới ánh trăng.

Chúng ta bàn bạc với nhau, không thể cứ để mặc hai người họ tiếp tục như vậy. ta xúi giục Trân Nhi nhìn hai đứa con của Phong Hồng mà xem, thật đáng yêu, bảo Vân Kỳ sinh cho chúng ta một đứa cháu ngoại đi.

Trân Nhi có chút động lòng, cuối cùng cũng không cho tiểu Vân Kỳ đến ngủ chung nữa. Khuôn mặt con rể từ u ám cũng dần chuyển sang rạng rỡ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT