Lọc Truyện

Vân Kỳ Mộng Ỷ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

04

Đại ca này định làm gì vậy? Định giành tỷ tỷ với Thái tử điện hạ sao, định công khai đối đầu với quyền lực hoàng gia à? Thật không hợp lý chút nào.

Không nhất thiết phải làm theo cách thẳng thắn như vậy, ngươi có thể nghĩ ra cách khác, dù sao thì đường vòng cũng là một cách.

Buổi tiệc thưởng hoa này đúng là một quả b//om n//ổ tung phủ tể tướng. Ta phải uống một miếng nước để trấn tĩnh.

“Vậy Thận nhi ưng ý cô nương nhà ai?”

“Con gái của tể tướng, Lý Vân Kỳ.”

Nếu không nhờ vào sự giáo dục khắc sâu trong x//ương cốt mười mấy năm qua, chắc chắn ta đã phun nước ra rồi. Cả người ta sững sờ, đây là trò gì vậy?

Không lẽ ngươi thật sự đang đi đường vòng để cứu nước, và ta chính là đường vòng đó sao? Thật là tai họa từ trên trời rơi xuống.

Chưa kịp để ta nói lời nào, Tứ hoàng tử đã kêu lên: “Ta không đồng ý!”

Lại một lần nữa khiến ta giật mình. Việc này liên quan gì đến hắn? Ta muốn mở miệng nói, nhưng chẳng ai cho ta cơ hội, dù gì ta cũng là nhân vật chính của sự kiện này. Các ngươi có thể coi ta như một con người không?

Thái tử vốn luôn lạnh lùng ít nói, nay lại lên tiếng yêu cầu Tứ hoàng tử không được làm loạn, Hoàng hậu thì đứng ra hòa giải, các phu nhân trong phủ cười nói chúc mừng, một số quý nữ nhìn ta với ánh mắt chờ đợi xem kịch, còn những người hâm mộ cuồng nhiệt của tỷ tỷ ta thì uống rượu giải sầu, tiếc nuối vì không thể giành được mỹ nhân.

Buổi tiệc kết thúc trong sự ngơ ngác của tỷ tỷ ta và những cú sốc liên tiếp của ta.

Trên xe ngựa, ta ngồi cạnh tỷ tỷ, ta cần phải hành động trước, ta quỳ xuống trước mặt tỷ tỳ ôm lấy chân tỷ mà khóc nức nở: “Tỷ tỷ ơi, phải làm sao đây, làm sao đây? Tôn tài tử còn nói sau khi đỗ đạt sẽ đến hỏi cưới muội, muội không muốn gả cho người khác đâu! Hu hu ~”

Ta khóc, nhưng là giả vờ khóc. Lúc này không còn quan tâm đến lễ giáo gì nữa, đại phu nhân đang ở bên cạnh, ta không dám nói thẳng về chuyện của tỷ và Nhị hoàng tử, nhưng Tôn Tú tài – Tôn Chí Văn là học trò của cha ta, xuất thân hàn môn, chăm chỉ cầu tiến, ta đã chọn hắn làm phu quân hiền lành của mình, cha mẹ hắn cũng đã qua đời hai năm trước, không có cha mẹ chồng, cũng không có anh chị em chồng, tính tình khiêm tốn, sau này dù hắn có công thành danh toại mà trở nên đa tình, nhớ rằng ta là con gái của ân sư, chắc chắn sẽ không ngược đãi ta.

Trong hai năm qua, ta càng ngày càng đẹp hơn, ta đã vô tình hoặc cố ý tán tỉnh hắn, hắn cũng đã nảy sinh ý định chỉ lấy mình ta. Ta chắc chắn sẽ sống tốt.

Nhưng giờ thì không dám nói chắc nữa, không thể để tỷ tỷ nghĩ rằng ta đang giành nam nhân của tỷ.

Tiểu muội cùng tuổi với ta, ỷ vào việc tiểu nương của mình được cha ta sủng ái, đã nảy sinh ý định tranh giành với tỷ tỷ, ta đã thấy được thủ đoạn của đại phu nhân, và tỷ tỷ cũng là người có thù tất báo.

Khi còn nhỏ, tỷ tỷ đã ghét tiểu muội này, nhưng tiểu nương của muội ta dù sao cũng biết an phận, nhưng sau đó bà ta mang thai con trai, phủ tể Tướng vốn chỉ có một đích trưởng tử là huynh trưởng ta.

Bà ta không nên kiêu ngạo như vậy, tự hủy hoại hai đứa con của mình. Đứa trẻ đó không sống nổi một tuổi thì đã chet yểu. Cuối cùng, tiểu muội và tiểu nương của nàng ta gặp phải kết cục như thế nào, ta đã tận mắt chứng kiến.

Ta không dám. Ta không dám để họ nghĩ rằng ta có ý định vượt quyền. Hơn nữa, vốn dĩ ta cũng không có ý định đó.

Tỷ tỷ đẩy ta ra, đại phu nhân cũng quở trách rằng ta không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các. Ta ngồi xuống một bên, nức nở nhỏ giọng, không dám làm loạn thêm nữa.

Đại phu nhân ơi, tỷ tỷ ơi, ta biết các người cũng phiền lòng, nhưng xin đừng trút giận lên ta, hãy nhớ rằng, ta cũng giống như các người, đều là nạn nhân.

Về đến nhà, đại phu nhân đương nhiên sốt ruột bàn bạc đối sách với cha, tỷ tỷ mắt đỏ hoe cũng đi theo, là một trong những nạn nhân, ta cũng ý thức ngồi im lắng nghe.

Cha ta thong thả uống trà, đại phu nhân nói đến khô cả miệng, nhưng cha vẫn giữ vẻ mặt như cũ, phu nhân cũng nhận ra có điều không ổn.

Cha đặt tách trà xuống rồi nói: “Việc này ta biết, cũng là ý của ta.”

Đại phu nhân tròn mắt kinh ngạc, tỷ tỷ cũng mở to mắt, thật ra khi thấy cha uống trà, ta đã biết rằng cha nhất định đã biết chuyện này từ lâu. Nhưng ta cũng mở to mắt.

Cha là người thâm sâu, nhiều năm lăn lộn trong quan trường, đã sớm biết cách không bộc lộ cảm xúc, hơn nữa cha còn giữ một chức vị khác, đó là thầy của Thái tử.

Thái tử cưới trưởng nữ của ông, làm sao không nói cho ông biết được. Vậy ta là một mắt xích nào trong kế hoạch này đây?

“Cha, Mộng nhi không muốn gả cho Thái tử.”

“Cha, Vân nhi cũng không muốn gả cho Nhị hoàng tử.” Ta phụ họa.

“Kháng chỉ là tội gì hả? Vân nhi.” Cha nheo mắt nhìn ta.

Hỏi ta làm gì, hỏi tỷ tỷ chứ, ta chỉ thuận miệng nói theo tỷ ấy thôi mà. Ta cúi đầu: “Cách chức, ch//ém đầu, tru di cửu tộc.”

“Vậy con có gả hay không?”

Chet tiệt, ông cũng biết hỏi tỷ tỷ có thể bị phản đối, tỷ ấy có thể nói chet cũng không gả. Ông hỏi ta, ông biết ta không có cốt khí mà. Ông biết ta là kẻ dễ bị ức hiếp nhưng ông lại thật sự hỏi ta.

“Con gả.” Giọng ta run rẩy.

“Ta còn nhiều công văn cần xử lý, có lẽ các con hôm nay cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi.” Lời của cha không cho phép bất cứ ai phản bác.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, ta liền òa khóc, chạy về viện Tử Lan. Mặc kệ đại phu nhân và tỷ tỷ phía sau.

Chạy về đến viện, mẹ đang đứng bên lan can đọc sách, cửa sổ nửa mở, gió nhẹ thổi qua bà, mấy sợi tóc lòa xòa khẽ lay động, thật mềm mại, thật đẹp.

Từ nhỏ đến lớn, ta luôn thấy bà ấy đẹp. Có lúc lười biếng, có lúc tùy tiện, có lúc tinh tế. Nhìn từ các góc độ khác nhau, mẹ ta là những bức tranh khác nhau.

Trên mặt ta làm gì có dấu vết của nước mắt. Chạy về đến đây, chẳng qua chỉ là giông to mà mưa nhỏ. Thôi Nùng bước đến đón ta, nhẹ trách Phong Hồng phía sau ta: “Sao ngươi lại để nhị tiểu thư chạy nhanh như vậy, tóc tai rối hết cả rồi.”

Thôi Nùng là tỳ nữ thân cận của mẹ ta, Phong Hồng là tỳ nữ của ta, nàng ấy lớn lên cùng ta, nhỏ hơn ta một tuổi, tính tình cũng hoạt bát.

Trong viện Tử Lan không có nhiều tỳ nữ, chỉ có Thôi Nùng, Phong Hồng và hai người làm việc nặng, mẹ thích yên tĩnh, chừng đó người là đủ rồi.

Ta chạy vào phòng, nhào vào lòng bà, bà rất đẹp, lại luôn nói năng nhẹ nhàng. Ta thích làm nũng với bà. Mẹ dùng ngón tay thon dài vuốt ve búi tóc lỏng lẻo của ta.

Bình tĩnh lắng nghe Phong Hồng kể lại những gì đã xảy ra hôm nay. Nghe đến cuối, bà nhẹ nhàng vỗ lưng ta: “Thế gian này quả thật không dễ dàng với nữ nhân, mọi thứ đều là số mệnh.” Bà thở dài một tiếng.

Ta biết, bà cũng không có cách nào, bà ấy không thể làm gì được. Cả cuộc đời bà, chẳng phải cũng bị giam cầm trong cái viện Tử Lan nhỏ bé này sao?

Một người tốt đẹp như mẹ ta, cũng chỉ có thể chịu cảnh tù túng cả đời. Ta có gì đặc biệt chứ. Ta có đức hạnh gì mà có thể dễ dàng đạt được một tương lai sáng lạn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT