05
Ta biết mà, bà làm tất cả là vì ta. Dù bà nói rằng mọi thứ đều là số phận, dù bà ấy đã sớm chấp nhận số phận của mình. Nhưng bà vẫn muốn đấu tranh vì ta.
Cha ngồi trên bàn ăn, ân cần gắp thức ăn cho ta và mẹ. Hình ảnh này của cha ta đã quá quen thuộc rồi, bên ngoài viện Tử Lan, cha luôn lạnh lùng, xa cách với ta; nhưng bên trong viện Tử Lan, cha trở nên nhiệt tình như lửa, giống hệt một người cha hiền từ.
Cha được mẹ gọi đến dùng bữa, vui mừng không tả được; nhưng bà thì lại im lặng không nói lời nào. Ta chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Ta vừa mới ăn được một nửa, bà lại không nhịn được mà mở miệng: “Vân Nhi, con ăn no chưa?”
Ta có thể nói là chưa no không? Mẹ à, bát cơm của con vẫn còn hơn nửa đây. Ta nói: “Con ăn no rồi.”
“No rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Làm sao ta có thể đi nghỉ ngơi được, ta nhờ Phong Hồng canh gác, còn mình đứng đó nghe lén.
“Vân Nhi nhất định phải gả cho Nhị hoàng tử sao?”
“Phải.”
“Là do ông sắp xếp?”
“Cũng xem như vậy.”
“Ta đã nói với ông về học trò Tôn Chí Văn của ông, ông có hiểu ý ta không?”
“Hiểu.”
Ta nghe giọng cha ngày càng nhỏ dần, chỉ muốn hỏi ai mà nghĩ được rằng Tể tướng đại nhân tung hoành khắp chốn lại có lúc giống như một chú gà con yếu ớt trước mặt mẹ ta như vậy.
“Việc này còn đường cứu vãn không?”
“Không.”
“Ông có từng xót xa cho Vân Nhi không?”
Giọng cha bỗng lớn hơn: “Vân Nhi là con của nàng và ta, sao ta không thương xót chứ.”
“Vậy mà ông vẫn muốn hủy hoại cả đời nó!”
Cha im lặng một lúc rồi nói: “Sẽ không, Vân Nhi sẽ sống rất tốt, không như ta và nàng.”
Cha không nói thêm lời nào, quay lưng mở cửa bước ra, nhìn thấy ta đang nằm sấp dưới cửa sổ, ông chỉ nói một câu: “Hãy yên tâm mà chờ gả, không được gây chuyện với tỷ tỷ của con.”
Sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng. Ta nhìn mẹ, thấy nước mắt rưng rưng trong mắt bà, trông thật đáng thương.
“Về phòng đi.”
Ta biết mẹ không muốn ta thấy bà trong bộ dạng này. Ta ngoan ngoãn về phòng.
Ôi, con đường phía trước mờ mịt không biết sẽ ra sao, thôi thì hôm nay cứ uống rượu mà quên đi tất cả vậy. Ta trùm kín chăn, tự nhủ không nên nghĩ nhiều nữa.
Ngày hôm sau lại nghe đồn rằng mẹ vì chuyện hôn sự của ta mà tranh cãi với cha, bị cha mắng cho một trận, trách bà là nữ nhân không biết gì, không hiểu chuyện, cuối cùng giận dữ bỏ đi, bắt bà phải đóng cửa tự kiểm điểm.
Ta biết, cha lại bắt đầu chèn ép mẹ của ta rồi, bao nhiêu năm qua, bà đã bị buộc phải đóng cửa tự kiểm điểm không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí cây hồng trong sân của mẹ, rụng một quả hồng trúng đầu ông, ông cũng phải tìm cách bịa chuyện nói rằng mẹ không cung kính, không chịu chặt cây hồng đi, đến nỗi quả hồng rụng trúng đầu phu quân.
Bà cũng phải đóng cửa tự kiểm điểm mấy ngày. Quả hồng đúng là rụng trúng đầu ông, nhưng nếu không phải do ông thấy quả hồng chín, không rửa mà nhặt lên ăn, còn kêu rằng: “Ngọt quá, ngọt quá”, thì ta đã tin là mẹ ta không cung kính rồi.
Đại phu nhân nghe chuyện của mẹ, biết rằng không thể nói chuyện này với cha, mặt đầy lo âu, còn tỷ tỷ thì nhìn ta với ánh mắt đầy căm ghét.
Ta biết làm gì bây giờ, cũng chỉ biết buồn bã: “Tỷ tỷ nghĩ cách giúp muội đi.”
Tỷ ấy nói: “muội biết Thận ca ca không thích muội đúng không?”
Ta chỉ có thể khóc lớn hơn: “Trong lòng hắn chỉ yêu tỷ thôi, trong lòng muội cũng chỉ có Chí Văn ca ca, trong lòng Chí Văn ca ca cũng chỉ có muội.”
Lời của ta dường như khiến tỷ tỷ hài lòng: “Vài ngày nữa có hội đèn lồng, ta đã hẹn Thận ca ca gặp mặt, ta cũng đã giúp muội hẹn gặp Tôn Chí Văn rồi.”
Ta há hốc mồm, người này định làm gì đây. Không lẽ định hủy hoại danh dự của ta sao, cha đã cảnh cáo ta không được gây chuyện mà.
Ta không muốn đồng ý, nhưng tỷ tỷ liếc xéo ta, ta biết, ta không thể từ chối. Làm cha giận thì cùng lắm ta sẽ bị đánh một trận, tối về vẫn lén lút đưa thuốc cho ta, thương xót không thôi.
Nhưng nếu đắc tội với tỷ tỷ, thì không biết sẽ ra sao, chỉnh đốn hậu viện, tỷ ấy không thiếu mưu kế.
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng.*” {*Công khai thì dễ tránh, ngấm ngầm thì khó đề phòng.}
Hơn nữa, không thể đắc tội với nữ chính của sảng văn, đó là quy tắc sinh tồn số một. Cha sẽ tìm cách bảo vệ ta, nhưng ta không chắc.
“Cảm ơn tỷ đã lo liệu cho muội, cả đời này muội sẽ nhớ mãi ân tình của tỷ.” Ta nói một cách chân thành.
Tỷ ấy cũng không nghi ngờ, dù sao mười mấy năm qua, ta luôn chân thành như vậy, chưa bao giờ trái ý tỷ.
Mộng Trúc Hiên, nơi Hoàng đế thường đến. Tỷ muốn ta đến đó gặp Tôn Chí Văn. Tỷ không đi cùng ta, nói rằng đã hẹn Nhị hoàng tử ở nơi khác.
Diễn vai ngốc nhiều năm như vậy, thật sự coi ta là ngốc sao?
Hội đèn lồng thật là náo nhiệt, đỏ rực cả một vùng, người qua lại không ngớt, ta dẫn Phong Hồng đi khắp nơi nhưng không chịu đến Mộng Trúc Hiên.
Đó là tửu lâu lớn nhất kinh thành, quan lại quyền quý cũng nhiều. Nếu xảy ra chuyện gì ở nơi khác, bị phát hiện, cha ta còn có thể dùng chức quyền mà đè ép.
Nhưng nếu xảy ra chuyện gì ở Mộng Trúc Hiên, e rằng cha ta cũng không thể ngăn được miệng đời. Nơi này là nơi náo nhiệt nhất, đèn lồng, kẹo đường, đủ thứ trên đời.
Ta đi đến một quầy bán kẹo đường, nhìn đám trẻ xung quanh, ta đưa cho ông chủ một thỏi bạc, bao trọn cả quầy kẹo đường.
“Gọi ta là tỷ tỷ, hôm nay ta sẽ làm kẹo đường miễn phí cho các muội.” Ta cười rạng rỡ giữa tiếng gọi “tỷ tỷ” không ngớt.
Ta nói với Phong Hồng: “Ngươi đi gọi Tôn công tử đến đây, ta sẽ gặp hắn ở đây.”
Dù sao cũng phải gặp hắn một lần, nếu không về nhà không biết ăn nói thế nào với tỷ tỷ, còn việc gặp ở đâu, vẫn do ta quyết định.
Phong tục Đại Đoan khá thoáng, mồng một và ngày rằm đều có hội đèn lồng, nam thanh nữ tú cùng nhau ngắm đèn là chuyện thường. Nhưng ta vẫn dặn Phong Hồng phải làm việc cẩn thận.
“Tỷ tỷ, tỷ có thể vẽ con chim nhỏ không?” Một bé gái với giọng nói mềm mại, rụt rè hỏi ta, ta nhìn thấy mảnh vá trên quần áo của đứa bé, biết rằng chúng tuy đứng quanh quầy nhưng không có tiền.
Ông chủ giúp ta làm kẹo, dù ta vẽ không đẹp lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một con chim, chỉ là hơi xấu một chút thôi.
Những đứa trẻ bên cạnh thấy ta thực sự làm kẹo miễn phí cho chúng, càng thêm náo nhiệt. Hổ, rồng, thỏ…
Chúng xin ta làm kẹo cho chúng, ta cười tươi: “Được, được, chúng ta sẽ làm từng cái một.”
Ta gần như làm đủ cả mười hai con giáp.
“Tỷ tỷ, ta muốn một cái kẹo hình tên ngốc.” Giọng nói này… Ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt của thiếu niên hiện ra trước mắt ta.
06
Cao Diễn? Ta vô thức thốt lên một chữ “Tứ”, nhưng rồi lại nghĩ nơi này người đông mắt tạp, ta liền ngừng lại: “Tứ, công tử? Ngài sao lại ở đây?”
Không sai, người trước mặt chính là oan gia của tỷ tỷ — Tứ hoàng tử Cao Diễn. Hắn đứng thẳng người, nhìn ta từ trên cao xuống: “Ta đã mua hoa đăng, chúng ta đi thả đèn thôi.”
Giọng điệu của hắn không cho phép ta từ chối. hắn ra hiệu cho những người xung quanh lùi lại, thị vệ ẩn mình trong bóng tối, ta đi theo phía sau hắn.
Hắn cầm hoa đăng bằng tay trái, tay phải cầm một cái kẹo hình quả trứng tròn, còn liếm vài cái, nói rằng ngọt quá.
Thỉnh thoảng hắn quay đầu lại nhìn ta xem ta có theo kịp không, kẹo không chặn được miệng hắn, ta vẫn nghe thấy hắn phàn nàn: “Có phải chân ngắn quá nên đi chậm không?”
Ta thở dài trong lòng. Không lẽ con trai ngốc của nhà địa chủ cũng giống như thế này sao. Dù ta có ngốc đến mấy cũng biết hắn đang nghĩ gì, huống chi ta chưa từng ăn thịt lợn nhưng chẳng lẽ chưa thấy lợn chạy?
Tiểu thuyết tình cảm ta đã đọc hàng trăm cuốn rồi, ngươi muốn làm gì, dì đây vẫn rõ ràng lắm. Nhưng ta nghi ngờ có thể là một tình huống khác, thì lại không dễ đối phó rồi.
Ban đầu hắn và tỷ tỷ ta đối đầu nhau là vì Nhị hoàng tử, giờ đột nhiên biến thành ta gả cho Nhị hoàng tử, hắn liệu có đang nghĩ ra mưu kế gì để đối phó với ta không.
Ta thực sự không muốn đi theo hắn, nhưng nhìn thấy khí thế vừa rồi, nếu ta không đi, hắn cũng sẽ cho thị vệ mang ta đi. Thà rằng ta tự mình đi còn hơn.
Ven bờ, nhìn từ xa, những chiếc đèn hoa sen trôi theo dòng nước, lấp lánh như những vì sao, mờ ảo rực rỡ. Giọng của Cao Diễn thiếu đi vài phần kiêu ngạo thường ngày: “Nguyện vọng của bọn họ chắc chắn sẽ thành hiện thực, những chiếc đèn hoa sen tuy nhỏ, nhưng có thể mang mọi lời chúc đến nơi xa.”
Ta không đáp lại. Hắn thấy ta mãi không đáp lời, liền lớn tiếng hơn: “Ngươi nói có phải không?”
Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Chắc không trôi xa được đâu, phía trước có người chuyên trách vớt đèn.”
Cao Diễn nghiến răng: “Thật sao? Một lát nữa ta sẽ xem ai dám vớt đèn của ta.”
Ta cảm giác mình đã làm hắn bực mình. Ta khẽ vuốt mũi, cảm thấy có chút lo lắng, không dám đứng quá gần bờ, sợ hắn đá ta xuống nước.
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì, lại đây thả đèn cùng ta.”
“Vâng, đến đây.” Ta bước đến gần hơn nhưng vẫn đứng hơi phía sau hắn một chút. Lỡ mà hắn thật sự đá ta xuống nước thì sao?
Hắn hỏi ta: “Ngươi có điều ước gì không?”
“Hy vọng ta và mẹ sẽ được sống bình an suôn sẻ.”
“Vậy ngươi đoán xem ta có điều ước gì?”
Ánh mắt hắn sáng rực, nhìn chằm chằm vào ta.
“Ừm~” Ta giả vờ suy nghĩ một chút, “Ta không đoán được.”
Hắn nở một nụ cười rực rỡ: “Ước cùng người con gái ta yêu, sớm chiều bên nhau.”
Trong một thoáng, ta không phân biệt được ánh sao trên trời sáng hơn hay ánh mắt của hắn còn sáng hơn. Hình ảnh chân thành của hắn khiến ta cảm thấy như chưa bao giờ thật sự hiểu được chàng thiếu niên trước mắt này.
Ta nhẹ nhàng cúi chào: “Vậy chúc Tứ điện hạ đạt được điều ước. Vân Kỳ xin phép trở về trước, nếu tỳ nữ thấy ta đi lâu không về, e rằng sẽ lo lắng.”
Ta vừa nói vừa quay người định rời đi, nhưng tay hắn lại như cái kìm sắt, nắm chặt lấy cổ tay ta. Ta hoảng hốt nhìn xung quanh, may mắn thay nơi này ít người, ánh đèn cũng thưa thớt.
Dù dân phong có thoáng đến đâu, việc kéo kéo giữ giữ thế này cũng không thể chấp nhận được, hơn nữa giờ ta đã có hôn ước.
“Điện hạ, mau thả tay.” Ta cố gắng giật mạnh để thoát ra, nhưng ta làm sao có thể là đối thủ của một thiếu niên tập võ từ nhỏ.
Khi ta vùng vẫy, hắn dường như càng thêm lực, khiến ta đau đến nỗi nhăn mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!