“Điện hạ, ngài biết rồi đó, ta đã có hôn ước.”
Hắn không nói gì. Ta tiếp tục: “Sau này ta sẽ là nhị tẩu của ngài. Đây là hôn sự do mẫu thân của ngài ban cho.”
Người con gái mà ngươi yêu lại được mẫu thân ngươi hứa gả cho ca ca của ngươi, người mà ngươi ghét nhất, ,thật có chút đau lòng.
“Mấy ngày trước, thánh chỉ của Hoàng thượng cũng đã được gửi đến phủ Tể tướng, điện hạ, việc này đã định, không thể thay đổi.”
Mắt hắn càng đỏ hơn: “Ta biết, ta biết, ta đã cầu xin phụ hoàng và mẫu hậu, nhưng họ không để ý đến ta, ta đã quỳ suốt một ngày một đêm trước điện Dưỡng Tâm, nhưng phụ hoàng vẫn hạ thánh chỉ đó.”
Giọng hắn trở nên nghẹn ngào: “Ta muốn gặp nàng, nhưng họ ngăn cản, nói nàng bệnh rồi, không thể gặp người, ta muốn xông vào, nhưng Tể tướng đã đuổi ta ra.”
Ta mở to mắt, không ngờ hắn lại vì ta mà làm những chuyện như vậy. Càng ngạc nhiên hơn là những chuyện này lại không hề đến tai ta. Tại sao cha ta lại nhất quyết muốn ta gả cho Nhị hoàng tử, còn làm đến mức này?
“Hôm nay khó khăn lắm mới đợi được nàng ra khỏi phủ, ta lập tức đến ngay, ta muốn nhìn thấy nàng, cũng muốn hỏi nàng một chuyện.”
“Nàng… nàng có muốn cùng ta bỏ trốn không, ta đưa nàng đi, đến phong địa của ta, có được không?” Giọng điệu của Tứ hoàng tử trở nên nhẹ nhàng, ta chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ.
Giọng hắn ma mị: “Đi cùng ta, có được không?”
“Chúng ta, sớm chiều bên nhau.” Hắn lại hạ giọng: “Sớm chiều bên nhau.”
Sớm chiều bên nhau thật tốt biết bao, không biết vì sao, trong đầu ta lại hiện lên gương mặt của Thái tử, người như một vị thần. Ta cũng muốn sớm chiều bên nhau lắm chứ. Nhưng đó là tội chet, đó là kháng chỉ.
Nếu thật sự phải chet, ta thà cùng tỷ tỷ “lên nhầm kiệu hoa, cưới nhầm chồng”. Thành toàn cho tỷ tỷ, cũng để ta có thể phạm thượng một lần trước khi chet. Nhưng ta vẫn sợ chet.
Thần linh cũng không cho phép bị xúc phạm. Còn về Tứ hoàng tử, một thiếu niên chân thành như vậy, chắc chắn sẽ gặp được người con gái mà hắn có thể sớm chiều bên nhau.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Không.”
Ta rời đi, bóng lưng dứt khoát, không để lại cho hắn chút hy vọng nào. Bởi vì ta biết, làm “hải vương” là không đạo đức. Nhưng ta không biết rằng, chàng thiếu niên đó vẫn thả chiếc đèn hoa đăng mang theo điều ước của hắn xuống dòng sông.
Hắn cứ đi theo chiếc đèn, cứ đi mãi, cho đến khi chiếc đèn trôi đến trước mặt người vớt đèn, hắn lại nhặt lấy chiếc đèn bị nước sông làm ướt và hơi rách nát, ôm chặt vào lòng.
Trên đường về, ta không khỏi suy nghĩ, chàng thiếu niên này từ khi nào đã nảy sinh ý định như vậy?
Ban đầu ta nghĩ, hắn thích tỷ tỷ của ta, hai người là một đôi oan gia ngõ hẹp. Nhưng khi lớn lên, hai người càng ngày càng cãi vã nặng nề hơn, dù không có lời tục tĩu nhưng câu nào câu nấy đều đâm thẳng vào tim. Như kim châm vào mạch, không ai chịu nhường ai.
Ta liền biết, hai người họ chỉ là oan gia, không có chút tình cảm nào. Tứ hoàng tử không đấu lại tỷ tỷ ta, tức giận đến đỏ cả tai. Nhưng lần sau gặp lại, hắn vẫn cố tình khiêu khích. Cuối cùng nói không lại tỷ, hắn liền nói ta là đồ ngốc.
Đem hết bực tức trút lên ta, cuối cùng khiến ta đỏ mặt tía tai, hắn mới cười toe toét mà bỏ đi. Hóa ra là để được nói thêm vài câu với ta mà chịu một trận mắng chửi trước sao?
07
Dường như ta chợt nhớ lại những chàng trai thời đi học. Họ thường là những người thích cô gái nào thì sẽ đi bắt nạt cô gái đó để thu hút sự chú ý. Quả nhiên, con trai thật kỳ lạ.
Ta không thể nói là thích hay ghét Tứ hoàng tử, ta luôn cảm thấy hắn chỉ là một đứa trẻ kiêu ngạo. Nhưng hắn chẳng phải có quyền kiêu ngạo sao? Cha hắn là Hoàng đế đương triều, mẹ hắn là Hoàng hậu.
Thái tử thì ốm yếu, Nhị hoàng tử có dòng máu Hồ nhân, Tam hoàng tử còn nhỏ đã bị ngã ngựa, từ đó bị què và không ra ngoài nữa. Hoàng thượng tổng cộng chỉ có bốn hoàng tử.
Một thiếu niên trong trang phục lộng lẫy, tương lai rồi cũng sẽ trị vì bốn phương, không thể bị xúc phạm. Ta dù là con gái Tể tướng thì sao, ta chỉ là một thứ nữ, mẹ của ta năm xưa chỉ là một cô nương đến từ Dương Châu, bị coi là món đồ chơi mà dâng lên cho cha ta.
Sự phân biệt giữa con dòng chính và con thứ là một ranh giới không thể vượt qua. Dù Nhị hoàng tử không được sủng ái, ta cũng không xứng đáng làm chính thất của hắn. Đối với hắn, ta cũng là một sự nhục nhã.
Ta làm thế nào để giành được lòng yêu mến của đại phu nhân và tỷ tỷ, chẳng lẽ chỉ vì ta là một thứ nữ ngoan ngoãn sao? Tất nhiên không phải.
Mẹ vốn được cha ta nuôi dưỡng bên ngoài, nhưng vì bà mang thai ta, nên không thể không đưa ta về nhận tổ tông.
Ta không biết giữa cha và mẹ có mối thù hận gì, ta chỉ biết rằng ông rất yêu bà. Hậu viện của cha ta có rất nhiều nữ nhân, đều là do ông mang về để che chắn cho mẹ.
Đại phu nhân rất mạnh mẽ, những nữ nhân đó, kẻ chet, kẻ đ//iên. Đợi mọi chuyện yên ổn, cha ta sẽ mang vài nữ tử có thân phận không cao nhưng nhan sắc xinh đẹp, không an phận về nhà, hết sức sủng ái, để họ nghĩ rằng mình có thể thách thức quyền uy của phu nhân, rồi buông thả họ.
Khi phu nhân nổi giận và trừng trị họ, cha ta luôn tìm cách thoát thân, không để ý. Ông như vậy, vừa hết lòng, lại vừa bạc bẽo. Những nữ tử đó có kẻ đến chet vẫn còn tin rằng cha ta yêu mình đến thế.
Dĩ nhiên, chỉ với trò lừa của cha thì không đủ, mẹ của ta đẹp đến nỗi dù chỉ đứng yên mà an phận cũng có người ghen tị.
Thôi Nùng nói với ta rằng ta là sinh mệnh của mẹ. Khi mẹ vào phủ, bà đã mang thai. Dù bà rất an phận, lại có cha ta dùng mưu để che giấu, nhưng không thể tránh khỏi việc phu nhân không thể dung nạp bà.
Mẹ tự mình đi gặp phu nhân trước, nói rằng mình là người lưu lạc, may mắn được dâng lên cho Tể tướng đại nhân.
Dù đại nhân không yêu bà nhiều, nhưng cũng đã cho bà một nơi để nương tựa. Mẹ khen phu nhân có lòng nhân từ, cho phép bà vào phủ, nhưng không có gì để báo đáp, bà hứa sẽ an phận, không để phu nhân phải lo lắng.
Về đứa con trong bụng, mẹ nói rằng thế gian này đã không còn người thân nào, đứa trẻ này vốn không nên mong chờ gì, nhưng hy vọng phu nhân sẽ rộng lượng cho phép bà sinh con.
Bà hứa rằng nếu là con gái thì không sao, nhưng nếu là con trai, bà sẽ từ bỏ đứa con, tự kết liễu mình, và cầu xin phu nhân nuôi lớn đứa trẻ, không cần phú quý, chỉ cần an khang.
Đại phu nhân, dù sao cũng là một người mẹ, thấy bà chân thành như vậy cũng không khỏi xúc động. Cũng nghĩ rằng nếu bà đi rồi cũng sẽ có những nữ nhân không an phận khác, nên để bà ở lại.
May mắn thay, ta là con gái, nếu không ta đã không còn mẹ nữa. Nhưng chuyện đó chưa phải là kết thúc.
Từ nhỏ ta đã biết làm thế nào để lấy lòng đại phu nhân và tỷ tỷ. Khi đi cùng tỷ, nếu tỷ tỷ phạm lỗi, dù đó chỉ là lỗi nhỏ, ta cũng tình nguyện xin thay tỷ tỷ nhận một trận đòn.
Cha ta và ta coi như đã ngầm hiểu với nhau, đôi khi để tỏ ra ông không thích thứ nữ là ta, nếu ta và tỷ tỷ cùng phạm lỗi, ông cũng sẽ phạt ta nhiều hơn, thiên vị tỷ tỷ.
Nhưng ta chưa bao giờ nói với mẹ những gì ta nghĩ trong lòng. Cũng không thể nói. Hôm đó, mẹ lại đi gặp phu nhân, còn mang theo một bình thuốc ph//á bỏ tử cung.
Để tỏ lòng trung thành và để phu nhân sau này tìm cho ta một gia đình tốt, mẹ đã uống cạn bình thuốc đó. Từ ngày hôm đó, phu nhân đối với ta có thêm một hai phần chân thành.
Nhưng sự tốt lành đó, ta thà không có. Ngày đó, thấy gương mặt tái nhợt của mẹ, ta không thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt bên cạnh. Cha ta đứng sau ta, như một đứa trẻ phạm lỗi.
Ta ngủ gục bên giường, không biết cha đứng bao lâu mới rời đi. Sáng hôm sau, phu nhân khoác tay cha đến dùng bữa sáng. Cha cười rạng rỡ như làn gió xuân.
Cha ta xuất thân nghèo khó, nếu không dựa vào thế lực của gia đình phu nhân, có lẽ ông cũng không thể đạt được vị trí cao như vậy.
Vì thế, cha đối với phu nhân cũng rất tốt, chỉ là không biết sự tốt đẹp đó chứa bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả.
Trong mắt đại phu nhân ngoài việc cha có chút phong lưu, ông ấy ở đâu cũng tốt, việc nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường.
Cha dù phong lưu cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng như sủng thiếp diệt thê. Ông chỉ thường đứng giữa, không làm mất lòng ai, và cũng không trở mặt với phu nhân vì việc bà xử lý những thiếp thất này. Vì vậy, phu nhân vẫn hết lòng quản lý gia đình, dốc hết sức bảo đảm sự nghiệp của cha thuận lợi.
Cha ta thông minh như vậy, mà mẹ của ta vẫn phải sống trong khó khăn. Tứ hoàng tử à, nếu ta đi cùng ngươi, ngươi lấy gì để bảo vệ ta đây?
Nếu chuyện vỡ lở, mọi người nhắc đến, chẳng qua cũng chỉ là một hoàng tử trẻ tuổi bốc đồng, nhất thời nông nổi mà thôi. Nhưng lúc đó, ta sẽ ở đâu? Liệu có phải là một nắm đất trên núi hoang, hay là một đám tro tàn bay theo gió, hoặc là một bộ x//ương khô trong miệng chó hoang?
Lúc đó, cha ta có dám không sợ hãi trước lời đàm tiếu của thiên hạ, từ bỏ quyền lực và sự giàu sang để bảo vệ đứa con duy nhất của ông và mẹ không?
May mắn thay, ta chưa từng có bất kỳ ý nghĩ nào với hắn. Ta thở dài một hơi, không chậm lại chút nào mà tiếp tục bước về phía trước.
Phong Hồng nhìn thấy ta, vội vàng chạy đến trước mặt ta: “Tiểu thư, người đi đâu vậy, làm nô tỳ lo lắng muốn chet.”
Trước khi đi ta chỉ nói với ông chủ quầy kẹo rằng, nếu tỳ nữ của ta trở về thì bảo nàng ấy đợi ở đây, không cần nói thêm gì khác.
“Chẳng qua là chờ đợi buồn chán nên ta đi ngắm hoa đăng thôi.” Ta ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Chí Văn, người đang đứng thẳng tắp trước quầy kẹo.
Tuyết đè cành tùng, tùng vẫn đứng vững và thẳng. Hắn chính là nam nhân như tùng như bách đó, dù gầy gò, cũng chỉ khiến hắn thêm phần lạnh lùng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, dưới mắt có một quầng thâm nhạt. Nhìn kỹ vào nét mày mắt của hắn, có một hai phần giống với Thái tử, dù không đến mức như thần tiên, nhưng cũng là một công tử tuấn tú.
Đó cũng là một trong những lý do ta chọn hắn làm phu quân. Cuối cùng ta vẫn là một người yêu cái đẹp. Hắn bước đến chỗ ta, giọng nói không còn rõ ràng như trước, mà thêm phần khàn khàn: “Dạo này, nàng có khỏe không?”
Ta nghe được sự chịu đựng trong lời hắn. Ta biết, chính ta đã khiến hắn mừng hụt. Sớm biết có ngày này, ta đã không để hắn phải mừng hụt như vậy.
“Chúng ta đi dạo hội đèn lồng lần cuối cùng nhé.”