Edit: An Tĩnh
Trên đường cái, dòng xe chậm rãi chạy về phía trước.
Bên trong xe, chủ đề trò chuyện của Tưởng Dư và Phương Miểu cũng kết thúc. Một người quay đầu lại xem livestream game, một người dựa ra lưng ghế ngủ bù.
Ca khúc trong tai nghe đã chuyển sang bài tiếp theo nhưng Vân Nê chẳng nghe rõ được chữ nào. Trong lòng như đang có một mớ suy nghĩ rối ren, tựa như có gì đó sắp thoát ra.
Có lẽ là âm thanh tim đập quá rõ ràng, cô đưa tay nắm dây tai nghe theo bản năng, sợ rằng tiếng tim đập của mình sẽ truyền đi theo đường dây này.
Hành động thì muốn che đậy nhưng lại chẳng thể nào giấu đi tâm tư đang dao động.
Xe kẹt mãi trên đường nên vẫn chưa đến được quảng trường tòa thị chính. Vào những ngày lễ thế này chính là dịp để mọi người trong cả thành phố đổ xô đến đến đó.
Dòng xe cộ ùn tắc kéo dài đình trệ tại chỗ.
Tưởng Dư ngồi trong xe vừa bực bội vừa cuống cuồng. Cậu bạn giơ tay mở một khe cửa sổ nhỏ, “Hay là chúng ta xuống xe đi bộ đến đó đi?”
Cậu ngồi trên ghế, quay đầu nhìn ba người ở hàng sau.
Phương Miểu dựa vào cửa xe ngủ say sưa. Vân Nê và Lý Thanh Đàm thì không ngủ, ngồi ngay ngắn, có một dây tai nghe màu trắng ở giữa hai người.
Nghe thấy cậu nói chuyện, Vân Nê đang sửng sờ lập tức lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi: “Cái gì cơ?”
Tưởng Dư liếc nhìn Lý Thanh Đàm, cười ngây ngô: “Không có gì không có gì, em không nói gì cả, chỉ là hỏi mọi người có đói không thôi.”
“Vẫn ổn.”
“Nhìn tình hình này có lẽ phải kẹt thêm một lúc nữa.” Tưởng Dư vừa nói vừa quay người ngồi thẳng lại, dần dần cũng không còn tiếng nói nữa.
Trong khoang xe yên tĩnh trở lại.
Vân Nê ngồi ngơ ngác cả đường đi, nhạc trong tai nghe chuyển sang từng bài rồi từng bài. Lúc cô hoàn hồn lại mới phát hiện chẳng biết từ khi nào bên trong tai nghe đã không còn âm thanh nữa rồi.
Cô muốn lấy tai nghe xuống nhưng sợ sau khi lấy xuống lại lúng túng. Vì thế cứ đeo thế, chẳng động đậy gì, ngón tay vẫn bấu chặt dây khóa kéo như cũ.
Nhưng Lý Thanh Đàm vẫn như lúc đeo tai nghe cho cô trước đó vậy. Không nói tiếng nào đã tháo tai nghe xuống, từ từ cuộn lại thành một cục, giọng nói trầm trầm chứa ý cười: “Hết nhạc rồi, chị nghe cái gì vậy?”
“….” Vân Nê cũng không thể nói rằng chị sợ tình cảnh lúng túng nên chỉ đành thuận miệng nói đại: “Chị quên mất.”
Lý Thanh Đàm cũng không để ý thật giả trong lời nói của cô. Cậu cất tai nghe vào trong túi, sau đó giơ tay vỗ vỗ lên lưng ghế của ghế phó lái: “Không phải bảo tự đi bộ sao?”
Tưởng Dư “a” một tiếng, đến gần khe hở bên cửa xe, chớp mắt một cái với cậu: “Đi thật à?”
Lý Thanh Đàm gật đầu: “Ừ, nếu không cũng không biết sẽ kẹt ở đây đến khi nào.”
Xe đã xuống khỏi đường cao tốc, chỉ còn cách quảng trường tòa thị chính [1] hai ngã tư đường nữa. Tưởng Dư bảo tài xế dừng xe bên lề đường, Vân Nê đánh thức Phương Miểu, sau đó xuống xe từ bên phải.
[1] Gốc là 市府广场: Trong tiếng Anh gọi là city hall plaza, một tòa nhà được sử dụng làm văn phòng của những người làm việc cho chính quyền thành phố.
Trời bên ngoài vẫn còn đổ tuyết nhưng cũng không lớn lắm.
Trước khi đóng cửa xe, Tưởng Dư dặn dò tài xế: “Đến đón chúng tôi muộn chút nhé, có lẽ khoảng 12 giờ rưỡi đến đây là được.”
“Được.”
Còn mấy giờ nữa mới qua năm mới. Họ đi ăn xiên nướng trước, sau đó đi dạo trong trung tâm mua sắm một hồi. Đến lúc hơn mười một giờ mới đến quảng trường tòa nhà thị chính.
Quảng trường tòa nhà thị chính này được quy hoạch phát triển vào một năm không lâu trước đây. Trung tâm Ngân Thái gần đây cũng phải đến dịp Nguyên Đán năm nay mới khai trương. Song lượng người đến đây vào đêm đón giao thừa vẫn rất đông đúc.
Dòng người ba tầng trong ba tầng ngoài, xe cộ chạy trên đường gần như không thể nhúc nhích.
Bốn người đứng ở khu vực trống trước trung tâm mua sắm nói chuyện phiếm. Có mấy nữ sinh đang đứng bên cạnh, đoán chừng là học sinh trường nghệ thuật. Họ đang thảo luận về kỳ thi nghệ thuật trong khoảng thời gian này.
Tưởng Dư thuận miệng hỏi: “À mà, không phải năm nay các chị sẽ thi đại học sao? Có quyết định sẽ vào trường nào chưa?”
Trước đó Phương Miểu đã tham gia kì thi tuyển, vẫn chưa có kết quả. Cô ấy đứng tại chỗ giậm chân nói: “Nếu nhận được suất tuyển thì chị sẽ nộp đơn vào trường y, không nhận được suất tuyển thì đành thi vào thôi.”
“Ồ, có ý chí đó.” Tưởng Dư lại quay qua hỏi Vân Nê.
Cô trả lời nghiêm túc: “Xem kết quả ra sao đã.”
“Có lẽ đến lúc đó em chỉ có thể đi du học thôi.” Tưởng Dư thở dài, khoác vai Lý Thanh Đàm nói: “Nói thật thì tớ rất hâm mộ việc cậu có hộ khẩu ở Bắc Kinh đó.”
Lý Thanh Đàm cười nhạt, tầm mắt lơ đãng nhìn lướt về phía Vân Nê.
Lúc gần đến 0 giờ, một đám người chợt tràn đến từ đầu đường cuối hẻm. Bốn người bất ngờ bị dòng người cuốn đi về phía trước.
Xung quanh đều là những khuôn mặt xa lạ, bầu không khí náo nhiệt và hào hứng. Vân Nê bị kẹp trong đám đông, vừa buồn chán vừa nóng nực, sau lưng cô đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
Cô muốn quay lại tìm Phương Miểu và hai người Lý Thanh Đàm, Tưởng Dư, nhưng căn bản là không khống chế được bước chân. Có người đi qua lướt qua vai cô rồi đụng vào sau lưng cô liên tục.
Càng đông người thì việc đứng lại càng nguy hiểm hơn.
Hình như phía trước có người bị ngã, chỉ nghe thấy một tiếng rống “đừng chen lấn đừng chen lấn” vang lên. Thế rồi đám đông chen chúc đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Bả vai Vân Nê bị đụng mấy lần, không gian để chân lại có hạn. Đột nhiên đạp phải chân người khác, cô đang thấp giọng nói xin lỗi thì chợt có người từ phía sau chen lên.
Cô mất khống chế ngã sang bên cạnh. Ngay một giây khi sắp ngã xuống đất, Vân Nê thấy Lý Thanh Đàm vượt qua đám người chạy đến bên mình.
Trong khoảnh khắc đó, nhóm người đi đi lại lại xung quanh bỗng nhiên ngừng lại. Kim chỉ giờ và phút ở tháp đồng hồ xa xa đã vào đúng vị trí, chỉ chờ kim giây hoàn thành vòng thời gian cuối cùng của năm 2012, sau đó họ sẽ bước qua một năm mới.
Những tiếng reo hò đếm ngược mười giây cuối cùng vang lên khắp bốn phía.
Trong những tiếng đếm “Mười, chín, tám, bảy —–“, Vân Nê được Lý Thanh Đàm nắm lấy tay và kéo cô đứng dậy khỏi mặt đất.
Mặt mũi thiếu niên trông hơi nghiêm nghị, lòng bàn tay ấm nóng.
Khi tiếng đếm giây cuối cùng vang lên, tháp đồng hồ điểm 0 giờ. Những đóa pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp nở rộ trên bầu trời đêm ngay tại thời khắc đó.
Vô số tiếng hoan hô và thét chói tai vang lên ở xung quanh.
Ra khỏi đám người.
Lý Thanh Đàm nắm tay Vân Nê. Ánh sáng lúc có lúc không của pháo hoa trên bầu trời lọt vào mắt, dường như phút chốc đã rời xa khỏi biển người rồi vậy.
Khung cảnh này kéo dài khoảng mấy giây. Khi hai người hoàn hồn lại thì cũng im lặng buông tay nhau ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phương xa.
Màn đêm tối đen đón chào ba tràng pháo hoa sáng rực liên tiếp.
Tuyết lại rơi xuống.
Dưới bầu trời đêm sáng ngời rực rỡ, đến dáng vẻ bông tuyết cũng trở nên rất rõ ràng. Vân Nê hơi ngửa đầu, một hạt tuyết đáp nhẹ xuống lông mi cô.
Lý Thanh Đàm quay đầu, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt cô.
Cam lòng rời đi sao?
Cậu tự hỏi thầm trong lòng mình.
Đi đôi với đó là ba tràng pháo hoa liên hồi cuối cùng. Đêm giao thừa long trọng mà nhiệt liệt này bước đến hồi kết, đám người xung quanh cùng kêu lên, “Năm mới vui vẻ.”
Vân Nê mở to mắt nhìn. Khi nhận ra tầm mắt của Lý Thanh Đàm, cô cũng quay đầu đối mặt với cậu, trong mắt dần xuất hiện ý cười: “Năm mới vui vẻ.”
Vào giây phút đó, tất cả mọi thứ trước mắt đều bừng sáng.
Hốc mắt Lý Thanh Đàm nóng lên, nhưng cậu vẫn nở nụ cười: “Năm mới vui vẻ.”
Người xung quanh dần dần tản ra, Tưởng Dư và Phương Miểu cũng từ hai nơi khác nhau len lỏi đến đây. Bốn người đi đến giao lộ cách đây hai con đường cái.
Tài xế đã chờ sẵn ở đó.
Mấy người họ đều không thuận đường, Phương Miểu là người xuống xe đầu tiên. Đến khi Vân Nê xuống xe thì Lý Thanh Đàm cũng xuống theo.
Cậu lấy một chiếc hộp hình vuông trong túi áo khoác lông vũ ra và đưa cho Vân Nê, nhẹ giọng nói: “Quà năm mới.”
Vân Nê hơi do dự một lúc, sau đó mới nhận lấy: “Cảm ơn nhé.”
Lý Thanh Đàm không nói gì nữa. Hai người nhìn nhau mấy giây, Tưởng Dư ngồi trong xe cũng không nhịn được phải liếc mắt ra nhìn thử.
Dù sao cũng phải hôn một cái chứ.
Nếu thật sự không được thì ôm một cái cũng được mà.
Cứ nhìn như vậy, không biết có thể nhìn đến mức nở hoa không nữa.
Lý Thanh Đàm giơ tay xoa xoa gáy, tay còn lại thuận thế đặt trên cửa xe, “Chị mau vào đi, bọn em phải đi rồi.”
Vân Nê nhẹ nhàng đáp lời, cầm chặt chiếc hộp hình vuông đó trong tay, “Chú ý an toàn đó.”
Cậu vẫy tay một cái, sau đó ngồi vào trong xe.
Vân Nê nhìn chiếc xe chầm chậm lái đi rồi mới xoay người đi vào tiểu khu. Sau khi về nhà, cô tắm nước nóng, xóa bỏ hơi lạnh của đêm đông trên người.
Cô sấy tóc xong thì ngồi cạnh bàn, mở chiếc hộp vuông nhỏ kia ra. Bên trong là một sợi dây chuyền.
Chỉ là một sợi dây chuyền màu bạc đơn giản nền nã, mặt dây là một ngôi sao nhỏ.
Ngón tay cô vuốt ve ngôi sao đó. Bỗng nhớ đến lại cảnh tượng cậu thiếu niên đi về phía mình ở quảng trường vừa nãy. Cô thất thần hồi lâu, rồi cất dây chuyền lại vào hộp.
…
Ngày đầu tiên của năm mới, thông qua Lưu Nghị Hải, Vân Nê biết được mấy nữ sinh hành hung cô trước đó vốn chỉ có thể coi là cố ý gây thương tích nhưng chẳng biết bên nhà họ Lý đã tìm được người mà mấy cô gái đó bắt nạt trước đây ở đâu ra và chỉnh sửa lại hơn mười bản báo cáo thương tích với mức độ khác nhau.
Hơn nữa chuyện của Ngô Chinh vốn chỉ là trả thù ác ý nhưng Hà Sở Văn đã nói rằng đó là bắt cóc, vơ vét tài sản không thành. Nói tóm lại chính là biến các trường hợp trở thành tình huống vô cùng nghiêm trọng.
Trước đó Ngô Chinh không chỉ có một tiền án, những chuyện này xâu chuỗi lại với nhau khiến tính chất vụ án trực tiếp được tăng lên một bậc.
Người họ Ngô cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, tìm người nhờ vả các mối quan hệ. Nhưng lúc trước Lý Thanh Đàm đã nói không chấp nhận bất cứ việc giải quyết riêng hay thông cảm nào. Vì vậy Hà Sở Văn không hề nhân nhượng, đến bây giờ vụ án vẫn đang trong giai đoạn giằng co, có thể phải đến năm sau mới có thể xử xong.
Lưu Nghị Hải nói trong điện thoại: “Bất kể có xử lý thế nào thì chuyện này cũng đã qua rồi. Về sau em phải dành tất cả sự tập trung và sức lực vào việc học tập.”
“Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy Lưu.”
Cúp điện thoại, Vân Nê lại nói chuyện này với Vân Liên Phi. Cuối cùng nghĩ ngợi lại, vẫn gửi tin nhắn cho Lý Thanh Đàm.
[Cảm ơn em chuyện vụ án nhé.]
Lúc Lý Thanh Đàm nhận được tin nhắn thì cậu đã ở Bắc Kinh rồi.
Tối hôm qua Lý Minh Nguyệt đi công tác, thuận đường đi ngang qua Lư Thành nên đưa cậu về đây cùng mình luôn. Buổi trưa cả nhà ăn cơm chung với nhau.
Lý Chung Viễn đột nhiên nói: “Ba đã liên lạc với trường học lúc trước của con xong cả rồi, học kỳ tiếp theo con sẽ chuyển từ Lư Thành về đây.”
Lý Thanh Đàm đặt đũa xuống, giọng rất lạnh nhạt: “Không phải nói lớp mười hai mới chuyển về sao.”
Lý Chung Viễn cười nhạt: “Sao nào? Ở Lư Thành lâu rồi nên không muốn về nhà nữa à?”
“Chẳng phải ban đầu ba là người đưa con đến đó ư.” Lý Thanh Đàm vốn không thấy đói lắm, lần này thì hoàn toàn mất hứng ăn luôn.
“Là ba muốn đưa con đến đó sao?” Lý Chung Viễn đè nén sự tức giận: “Rõ ràng là con làm cho cục diện trở nên rối rắm.”
Mắt thấy ngay giây kế tiếp thôi hai ba con họ sẽ lại cãi vả, Lý Minh Nguyệt ngồi một bên còn chưa kịp lên tiếng giảng hòa thì anh cả đã mở miệng trước: “Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn nhé.”
Lý Thanh Phong vốn chỉ dành thời gian về nhà ăn cơm, Lý Chung Viễn có chuyện muốn thương lượng với anh ta nên không thèm đoái hoài gì đến Lý Thanh Đàm nữa mà đứng dậy đi vào thư phòng.
Bà Lý cũng đặt đũa xuống theo, kêu Lý Minh Nguyệt ăn xong thì đến phòng ngủ của mình. Cả quá trình đều chưa từng nhìn Lý Thanh Đàm lấy một cái.
Trên bàn chỉ còn lại hai chị em cậu.
Lý Minh Nguyệt cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Đàm: “Không muốn về à?”
“Không có, chỉ là không muốn về bây giờ.”
“Tại sao?”
Lý Thanh Đàm cầm đũa lên lần nữa, không nói gì.
“Có bạn gái rồi sao?”
“…. Không có.”
Lý Minh Nguyệt nhìn chằm chằm cậu một lúc, lại hỏi: “Thế trên cổ đeo gì đó?”
Lý Thanh Đàm ở nhà nên chỉ mặc áo phông, cổ áo hơi rộng, dây chuyền lộ ra bên ngoài. Nghe thấy Lý Minh Nguyệt hỏi, cậu không ngẩng đầu lên nói: “Dây chuyền ạ, nếu không thì còn là cái gì được chứ.”
Lý Minh Nguyệt cười: “Vậy mà bảo không yêu đương hả?”
“Vốn dĩ không có mà.” Điện thoại trong túi rung lên, Lý Thanh Đàm lấy ra thì thấy Vân Nê gửi tin nhắn đến.
Cậu mở ra xem, sau đó cúi đầu trả lời.
Lý Minh Nguyệt không hỏi nữa, nói ẩn ý: “Sớm muộn gì em cũng phải trở về thôi, lúc ba đưa em đến đó cũng không có ý định để em ở lại đó mãi.”
Động tác gõ chữ của Lý Thanh Đàm khựng lại, giọng nói rất thấp: “Em biết.”
__