Edit: An Tĩnh
Ngày từ Bắc Kinh về đó, sau khi đến ga, Vân Nê tỉnh ngủ mới nhìn thấy tin nhắn Lý Thanh Đàm gửi. Nhưng lúc ấy điện thoại sắp hết pin nên đến khi về tới ký túc xá, cô mới gọi video lại cho anh nhưng đầu bên kia luôn không có người nghe máy.
Thế là cô gọi cho Lý Minh Nguyệt, sau đó mới biết buổi chiều Lý Chung Viễn có đến viện điều dưỡng. Hai cha con anh xa cách đã lâu, lần này xem như cắt đứt hoàn toàn. Trong lòng Lý Thanh Đàm ít nhiều cũng có hơi khó chịu nên không ăn bữa tối mà chỉ uống thuốc rồi đi ngủ sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Nê định gọi điện thoại lại cho anh. Kết quả vừa thức dậy đã bị giáo sư Chu gọi đi họp, cả ngày tới tới lui lui, đến khi liên lạc lại với Lý Thanh Đàm đã là lúc sẩm tối.
Trong video, anh vừa mới tắm xong. Mái tóc ngắn đã được cắt tỉa lại, tóc mai hai bên thái dương được cạo sạch sẽ, râu hơi mọc lên ngắn ngủn. Vết sẹo trên trán vẫn chưa lành hoàn toàn, mới liền da non nên trông còn hơi hồng hồng.
Vân Nê đưa mặt đến gần nhìn mấy lần, Lý Thanh Đàm vội cầm điện thoại ra xa rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Vết sẹo của em có thể mờ đi không?” Cô vừa nói vừa lên mạng tìm kiếm thuốc mờ sẹo tốt.
Còn anh thì chẳng mấy bận tâm đáp: “Không biết nữa.”
Vân Nê buông một tiếng thở dài như có điều gì rất đáng tiếc vậy. Cô nhíu mày, cảm thấy đây là một vấn đề rất khó giải quyết, “Em gửi địa chỉ nhận hàng cho chị đi.”
“Làm gì thế chị?”
“Hôm nào chị mua thuốc mờ sẹo gửi qua cho em.” Cô nhìn vào người trong màn hình lần nữa, sau đó giải thích như muốn nói rõ hơn: “Chị không có ý chê bai em đâu, chị thấy đau lòng thôi à.”
Lý Thanh Đàm cao giọng đáp: “À, là đau lòng.”
“Đúng vậy.” Cô nghiêm túc nói rồi lại chống má nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, “Lý Thanh Đàm.”
“Hửm?”
“Em thích động vật nhỏ không?”
“Bình thường.” Lý Thanh Đàm hỏi: “Sao vậy, chị muốn nuôi à?”
“Đúng thế, chị luôn muốn nuôi một con.” Cô lại hơi do dự nói tiếp: “Nhưng trước đây bạn cùng phòng của chị có nuôi mèo, rụng lông nhiều cực. Bây giờ chị cũng bận bịu nên chắc chắn sẽ không có thời gian quét dọn. Hơn nữa còn phải thay cát mèo đúng giờ. Dù rất phiền phức nhưng chị thật sự muốn nuôi.”
Ẩn ý trong lời nói này quá rõ ràng. Lý Thanh Đàm muốn giả vờ không hiểu cũng khó, đành thở dài nói: “Chị nuôi đi, em chăm sóc nó giúp chị.”
Vân Nê cầu được ước thấy lại được voi đòi tiên, hỏi tiếp: “Vậy chị có thể nuôi thêm một bé chó không?”
“….” Lý Thanh Đàm cười: “Đàn chị à.”
“Hả?”
“Hay là chị nuôi em đi.” Anh liệt kê ra một đống lợi ích khi nuôi mình thay vì nuôi chó mèo, sau đó còn nói rất chi là tự tin: “Không phải rất có lợi sao? Nuôi em không cần phải thay cát mèo, không cần chị đưa đi tản bộ. Ban ngày em có thể chơi với chị, buổi tối em còn có thể làm ấm giường cho chị nữa đó.”
“Nhưng chị vẫn thích mấy thứ mềm mềm hơn.”
“À.” Anh nhướng mày nói: “Chị nói vậy ý là em không mềm hay em không phải là mấy thứ đó?”
“…..”
Lý Thanh Đàm cũng không ép cô trả lời mà cười nói: “Được rồi, chị nuôi đi. Đã nuôi hai người rồi thì thêm một người nữa cũng không sao.”
“Hai người?”
“Mèo là một người, chị là một người, thế không phải là hai người sao.”
Vân Nê “à” một tiếng, sau đó nói rất hưởng thụ: “Nếu để nuôi mèo và chó thì có phải chúng ta nên thuê một căn nhà lớn hơn không. Mấy ngày trước chị có nhìn thấy thông báo cho thuê nhà ở gần trường á. Người ta bảo là căn hộ ba phòng, vị trí cũng rất tốt. Chị tìm hình gửi cho em xem nha.”
“Được.” Lý Thanh Đàm chống đầu gọi: “Đàn chị.”
“Hả?”
“Chị nói vậy là muốn bảo em sống chung sao?”
Vân Nê hơi sửng sốt, sau đó cô ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại: “Không được sao?”
Lý Thanh Đàm không nghĩ cô sẽ có phản ứng như vậy nên cũng có hơi kinh ngạc. Một lúc sau anh mới chậm rãi nhếch môi nói: “Không có gì không được cả.”
“Đã gửi ảnh cho em rồi đó.” Cô vừa xem hình lần nữa vừa nói: “Chị mới xem thấy bên trong có đủ mọi thứ rồi. Nếu thuê vào ở thì sẽ phải mua thêm một số đồ nội thất nữa. Nhưng mấy cái đó không cần gấp gáp. Khi nào em từ Bắc Kinh về đây, chúng ta sẽ đến cửa hàng nội thất gia đình xem thử….”
Vân Nê nói một lúc mới nhận ra Lý Thanh Đàm trong video đang ngây người. Cô đến gần, giọng nói hơi bất mãn: “Lý Thanh Đàm? Em có nghe chị nói không?”
“Em nghe.” Lý Thanh Đàm hoàn hồn lại. Anh nhìn cô một lúc mới cất giọng trầm nói: “Chỉ là em đang suy nghĩ đến cảnh tượng chị vừa mới nói đó, cứ có cảm giác như nằm mơ vậy.”
Họ ở bên nhau, nuôi một con mèo và một chú cún. Tan làm sẽ cùng đi dạo cửa hàng nội thất gia đình. Lúc sẩm tối trong mùa hè nóng nực tay trong tay đi bộ trên đường.
Tựa như bao cặp đôi bình thường trên thế gian này. Họ trải qua một cuộc sống đơn giản, bình dị và có những niềm vui nhỏ của riêng mình.
Đây vốn là chuyện mà Lý Thanh Đàm đã từng không dám nghĩ đến.
Vân Nê lập tức hiểu được ý của anh. Mũi cô cay cay, bỗng nhiên nói: “Lý Thanh Đàm, mặc dù bây giờ chị không mua nổi nhà, cũng không thể cho em một cuộc sống như trước kia được. Nhưng chị sẽ cố gắng, cố gắng làm em hạnh phúc và vui vẻ.”
“Chị sẽ cố gắng cho em một gia đình.” Cô nhìn anh không chớp mắt, chậm rãi nói tiếp: “Cho em thật nhiều tình yêu và không bao giờ bỏ rơi em.”
Từ nay về sau, anh có em, có mèo có chó, có một gia đình nhỏ. Anh sẽ trở thành người may mắn nhất trên thế giới này.
Lý Thanh Đàm trầm mặc, khuôn mặt chìm trong khung cảnh mờ tối không rõ ràng. Anh chăm chú nhìn người trong màn hình, cổ họng thắt nhẹ lại, giọng nói nặng nề nghe rất trân trọng: “Được.”
Anh đồng ý với em, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, sẽ mãi mãi yêu em, sẽ trao cho em một lần rung động duy nhất trong đời này.
…
Mùa mưa qua đi, lúc nhiệt độ ở Lư Thành ấm lên cũng là thời điểm hoa anh đào trong khuôn viên trường rụng nhiều hơn. Vân Nê bắt đầu bận rộn bù đầu.
Thời gian nghiên cứu sinh của cô còn lại một năm. Sau khi từ Bắc Kinh về, giáo sư Chu lại tìm cô nhắc đến chuyện này một lần. Ông đề nghị cô đi theo mình để nghiên cứu, khoan hẵng tìm công việc vội.
Từ đại học Vân Nê đã bắt đầu đi theo giáo sư Chu. Mấy năm liên tiếp tham gia không ít các cuộc thi, tích lũy được kha khá các loại tiền thưởng và học bổng trong trường. Nhưng lúc ấy cô vẫn giữ thái độ cân nhắc đối với chuyện làm nghiên cứu này nên chưa nhận lời với giáo sư Chu.
Sau đó có một lần trong đội tổ chức liên hoan, một đàn chị đã học lên tiến sĩ biết chuyện bạn trai cô về. Lúc đang tán gẫu thì thuận miệng hỏi cô có phải vì anh nên mới không học tiếp lên tiến sĩ không.
Khi ấy Vân Nê có uống chút rượu, cả người hơi choáng váng nên nói đùa: “Đúng vậy, em phải nuôi gia đình sống qua ngày. Làm nghiên cứu không đủ để nuôi anh ấy.”
Về sau chẳng biết giáo sư Chu nghe nói cô không tiếp tục học lên tiến sĩ là vì nuôi bạn trai từ đâu mà đã gọi cô đến mắng cho một trận.
Lúc đó, Vân Nê buồn phiền cực kì, cô có nói sẽ không học tiến sĩ đâu. Hơn nữa bạn trai cô cũng có cần cô nuôi thật. Đó chỉ là một câu nói đùa, không hiểu tại sao giáo sư Chu đã lớn tuổi như vậy mà còn dễ tin mấy thứ tin vịt kia.
Song cô không cãi lại giáo sư Chu mà im lặng nghe mắng. Sau đó cô phải đồng ý bắt đầu chuẩn bị tài liệu lên tiến sĩ thì giáo sư Chu mới chịu bỏ qua.
Buổi tối lúc gọi video với Lý Thanh Đàm, Vân Nê có nhắc đến chuyện này, nói rất buồn rầu: “Gần đây chị không được nghỉ. Bây giờ giáo sư Chu nhìn chị như nhìn nhà vua vì ham mê sắc đẹp mỹ nhân mà chẳng màng đến việc họp triều đình buổi sáng. Ông ấy sợ chị lơ là việc nghiên cứu nên từ đây đến hè sẽ không cho nhóm chị nghỉ ngày nào cả.”
Cô còn chưa kể đến việc sau khi các đàn anh, đàn chị khoa công nghệ cùng nhóm với cô đã nhìn thấy ảnh của Lý Thanh Đàm, bây giờ họ luôn gọi anh là hồng nhan họa thủy để trêu cô.
Lý Thanh Đàm chẳng mấy bận tâm với cảnh ngộ thê thảm của Vân Nê mà lại nhắm vào một ý khác trong câu nói: “Trông vẫn có hơi không giống.”
“Cái gì cơ?”
“Chị và những nhà vua không họp triều đình buổi sáng ấy.”
“?”
“Đêm xuân vắn vủi có ngần, ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra.” Lý Thanh Đàm thong thả nói, “Nhưng không phải chị vẫn chưa cưng chiều em sao?”
“….”
Dứt lời, dường như anh rất có hứng thú với chuyện “cưng chiều” này, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười ẩn ý: “Vậy nên khi nào đàn chị mới thu xếp xong đây?”
“….” Vân Nê bày ra vẻ mặt không cảm xúc, bật thốt từng chữ từng chữ ra khỏi miệng: “Thu, xếp, cái, rắm, nhá.”
Tuy nói không được nghỉ nhưng đến cuối tháng sáu Vân Nê có dẫn dắt đội tham gia cuộc thi nên vẫn đến Bắc Kinh. Lần đó là hai đội trường đại học Trung khoa và đại học Thanh Hoa thi đấu với nhau. Địa điểm thi được quyết định ngay trong trường Thanh Hoa.
Vân Nê và một đàn anh khác đảm nhiệm chức vụ đội phó và đội trưởng. Toàn bộ quá trình luôn theo sát đội, bận rộn đến mức chân không chạm đất nên không thể dành thời gian đến viện điều dưỡng được.
Nhưng tình hình phục hồi chức năng của Lý Thanh Đàm lại rất tốt đẹp nên anh được phép ra ngoài trong thời gian một buổi chiều. Anh không nói với Vân Nê mà đi thẳng đến nơi thi đấu.
Lúc ấy đang đúng thời điểm thi đấu. Anh đứng trong đám người đông đúc phía sau, nhìn cô gái mặc áo blouse phòng thí nghiệm và kính bảo hộ trên đó.
Bỗng nhiên có cảm giác như đã trôi qua mấy đời.
Trong những năm này, anh chẳng biết gì về cuộc sống của cô cả. Từng có một lần anh định liên lạc với cô nhưng ma xui quỷ khiến vẫn không thể liên lạc được.
Sau đó Lý Chung Viễn ra tay, cắt đứt ý định liên lạc của anh hoàn toàn.
Thời gian trôi qua, cô vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh và tập trung như ban đầu. Nhưng suy cho cùng vẫn có đôi chút thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn và tự tin hơn. Không còn cô đơn một mình, có thầy cô, có bạn bè và đồng đội. Mà anh lại bỏ lỡ những sự thay đổi đáng trân quý này.
Lý Thanh Đàm không thể đứng quá lâu, xếp hàng phía sau xem thi đấu một hồi. Đến lúc định ra ngoài tìm một chỗ để ngồi xuống thì có một vài nam sinh mặc đồng phục trường đại học Trung khoa đi đến từ đối diện. Ánh mắt họ nhìn theo anh, trong đó ẩn chứa đôi chút chần chừ.
Khi đi qua rồi vẫn không nhịn được quay đầu nhìn anh.
Mặc dù đã đi được một khoảng xa nhưng Lý Thanh Đàm thính tai nên vẫn nghe thấy giọng nói hơi kinh ngạc của đối phương.
“Mẹ nó.”
“Đó không phải là cái người hồng nhan họa thủy sao?”
__
Lời tác giả:
Tiểu Lý: Σ(? д? )??
“Đêm xuân vắn vủi có ngần, ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra.” Trích từ bài thơ của Bạch Cư Dị.
Hai câu mình dùng trong bản edit là bản dịch của Tản Đà. Còn hai câu gốc là “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triều”
**
Hết chương 41