Edit: An Tĩnh
Quá trình xem lại cuộc thi kết thúc lúc hơn bảy giờ, đoàn người tràn ra khỏi phòng khách sạn như nước thủy triều. Vân Nê và mấy người đàn anh, đàn chị đang dọn dẹp đồ đạc nên chưa ra vội.
Cô khi bận rộn và lúc rảnh rỗi là hai trạng thái khác nhau. Vừa mới kết thúc, còn chưa kịp tắt laptop đã cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lý Thanh Đàm để hỏi anh có đói bụng không.
Đàn chị cầm chai nước ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Nghe nói bạn trai em đến à?”
“Vâng, anh ấy đến đây ạ.” Lý Thanh Đàm chưa trả lời tin nhắn. Cô cất điện thoại vào túi rồi đóng laptop lại chuẩn bị rời đi: “Đàn chị, chắc em không tham gia tiệc ăn mừng tối nay được rồi.”
“Đừng mà.” Đàn chị kéo cô nói: “Gọi bạn trai em đi cùng luôn đi. Dù sao cũng xấp xỉ tuổi nhau, hơn nữa giáo viên lại không ở đó.”
Vân Nê cười đáp: “Vậy để em về hỏi anh ấy.”
“Được.” Đàn chị nháy mắt với cô: “Nhất định phải tới đó. Nhìn hình mấy năm rồi, dù sao cũng phải để mọi người được thấy người thật chứ.”
Vân Nê vội vàng lên tiếng đáp lại: “Được được được, em về sẽ nói với anh ấy ngay. Nếu anh ấy không đến thì em sẽ kéo anh ấy đến cho mọi người xem ha.”
“Này.” Đàn chị vỗ vào cánh tay cô, “Cũng đâu có bảo em nói như vậy, đừng phá hỏng hình tượng của mọi người.”
“Biết rồi mà.” Vân Nê bất đắc dĩ bật cười rồi ôm laptop đi ra ngoài. Sau khi đến trước phòng 706 ở lầu dưới, cô lấy thẻ dự phòng quẹt mở cửa và đi vào trong. Thẻ chính đang được cắm trong khe cắm thẻ trên tường nhưng trong phòng thì tối thui không mở đèn.
Cô cũng không mở đèn lên mà chỉ mò tường đi đến bên mép giường, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ để nhìn rõ người đang nằm một cục trên giường.
Lý Thanh Đàm đang nằm nghiêng người ngủ rất say. Chăn bông bị đè dưới cánh tay anh, một góc chăn rủ xuống dưới sàn, chân đang đi vớ lộ ra bên ngoài.
Vân Nê cầm điều khiển từ xa của máy điều hòa lên xem nhiệt độ, 25 độ C, không quá thấp.
Cô lại đặt nó xuống, cúi người túm góc chăn rủ bên dưới sàn lên chất ở cuối giường. Sau đó cô ngồi xổm trước mặt anh nhìn một hồi rồi gọi tên anh trong bóng tối: “Lý Thanh Đàm.”
Lần thứ nhất anh vẫn không tỉnh dậy.
Vân Nê khẽ thở dài, nghĩ hay là khỏi gọi anh dậy vậy rồi đưa tay điều chỉnh lại góc chăn cho anh. Lúc đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy và kéo về phía trước.
Cô vốn chưa đứng vững nên cả người thuận thế nghiêng xuống. Sau khi đầu gối va trúng mép giường thì cô cũng ngã vào lòng anh cách một tầng chăn điều hòa mềm mại.
Lý Thanh Đàm giơ tay ôm lấy cô, giọng nói mang theo đôi chút sự ngái ngủ, nghe vừa lười biếng vừa rất cuốn hút: “Em còn chưa thử những cách đánh thức khác mà?”
Tai Vân Nê hơi tê rần rồi. Cô cũng lười động đậy cơ thể nên nằm trong lòng anh với tư thế đó luôn: “Anh tỉnh lúc nào vậy?”
“Em vừa mở cửa là anh đã tỉnh rồi.” Anh xoa xoa đầu cô rồi nói tiếp: “Anh vốn muốn xem thử em có tranh thủ lúc anh ngủ để làm chuyện bất chính gì không.”
“…” Vân Nê chống tay ngẩng đầu lên và đối mặt với anh ở một khoảng cách rất gần: “Có phải anh có hiểu lầm gì với em không?”
“Hửm? Không có đâu.” Lý Thanh Đàm giơ tay nhéo nhéo dái tai cô, “Không phải lúc ở Melbourne em thường xuyên….”
Vân Nê nhận ra anh định nói gì nên vội vàng đưa tay lên che miệng anh lại, “Được rồi, anh có thể im miệng rồi đấy.”
Lý Thanh Đàm không nhịn được cười, vì thế mà cơ thể cũng hơi run nhẹ. Nhưng miệng bị che lại nên thiếu không khí, anh quay đầu ho khan hai tiếng mới bình thường lại.
Vân Nê bị anh dọa sợ hết hồn. Cô vội vàng thoát ra khỏi vòng ôm của anh, tay vô tình đụng phải góc bàn bên cạnh cũng không chú ý đến, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Anh kéo tay cô và mở đèn đầu giường lên. Khi nhìn thấy vết đỏ nhỏ trên mu bàn tay cô thì nói: “Không đau à, không thấy em nói tiếng nào.”
“Em bị anh dọa sợ nên chưa kịp kêu đau đấy.” Vân Nê thấy sắc mặt anh không tốt bèn nói: “Nhưng cũng không đau lắm.”
Lý Thanh Đàm im lặng dùng ngón tay mình xoa xoa chỗ bị đụng trúng đó.
Cô ngồi xổm xuống cạnh bên mép giường, vừa để mặc anh cầm tay mình hệt như đang dỗ dành con nít, vừa nói: “Nhóm bọn em tổ chức tiệc ăn mừng á, anh có muốn đi không?”
“Hửm?’
“Mấy đàn chị của em rất muốn gặp anh một lần.” Vân Nê nói: “Trước đây họ luôn biết đến anh nhưng chỉ được thấy qua hình thôi.”
Lý Thanh Đàm lập tức hiểu ra: “Vậy nên bây giờ họ muốn xem thử rốt cuộc anh là hồng nhan họa thủy ra sao hả?”
“….”
Anh mỉm cười, đầu ngón tay gãi gãi bàn tay của cô, “Vậy thì đi.”
…
Tiệc ăn mừng được tổ chức ở tầng 12 cùng khách sạn. Những người tham gia đều là bạn bè trong phòng thí nghiệm trường đại học Trung khoa. Vì không có giáo viên ở đây nên bầu không khí cũng rất thoải mái, không quá nghiêm túc.
Trước khi đi, Vân Nê dặn dò Lý Thanh Đàm: “Chuyện là em có mấy đứa đàn em khá thích đùa giỡn, trước giờ mọi người đều quen cả rồi, nhưng chúng không có ác ý gì đâu.”
“Anh biết rồi.” Lý Thanh Đàm vừa mới rửa mặt đơn giản lại. Gương mặt hơi ướt nước, kết hợp với các đường nét trông sáng sủa hơn rất nhiều, “Dù gì cũng có em ở đó mà.”
Vân Nê nghĩ thấy cũng đúng bèn nói: “Nếu họ nói đùa thì em sẽ giúp anh. Còn nữa, anh cảm thấy không thoải mái hay gì đó cũng phải nói cho em biết ngay nhé, đừng cố gắng chống đỡ.”
“Có phải em hiểu lầm ý anh rồi không?”
“Hả?” Vân Nê thật sự không hiểu anh nói gì: “Cái gì cơ?”
“Anh nói có em ở đó không phải ý bảo em làm chỗ dựa cho anh mà anh sẽ có thù tất báo.” Lý Thanh Đàm nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại núng nính cô rồi cúi đầu hôn lên khóe môi cô một cái. Sau đó lui ra một khoảng cách rất gần và chậm rãi nói: “Hiểu không?”
“….” Cô thật sự không muốn hiểu lắm.
Hai người dùng dà dùng dằng kéo nhau đi đến cửa thang máy.
Lý Thanh Đàm ngủ cả một buổi chiều nên chân có hơi bủn rủn. Anh đặt cánh tay trên vai Vân Nê, đến khi vào thang máy cũng không buông ra mà còn gối đầu lên vai cô nữa.
Cũng may trong thang máy không có ai nên cô cũng mặc anh làm, “Có phải không thoải mái chỗ nào không anh?”
“Không sao.” Anh nhắm mắt lại, chậm rãi chờ cơn đau nhức đang xông tới ở chân qua đi, “Em còn ở Bắc Kinh mấy ngày nữa?”
“Chắc chỉ có ban sáng ngày mai thôi, có lẽ buổi tối phải về rồi.” Vân Nê nói rồi hỏi: “Vậy lúc nào anh về viện điều dưỡng?”
“Sáng mai, bác sĩ Ngô chỉ đồng ý cho anh nghỉ nửa ngày.”
“Thế đến lúc đó em đưa anh về.” Vân Nê quay đầu nhìn anh. Đúng lúc này thang máy đến tầng mười hai, tiếng “ting” vang lên, cửa lập tức mở ra.
Cô quay đầu lại, vừa nhìn thấy giáo sư Chu và trợ lý của ông đứng bên ngoài thì cả người lập tức hốt hoảng. Sau đó mới khom tấm lưng cứng đờ của mình xuống chào hỏi: “Giáo sư Chu.”
Lý Thanh Đàm có nghe nói đến giáo sư Chu nên cũng ngẩng đầu nhìn theo rồi lùi xa Vân Nê một khoảng.
Giáo sư Chu gật đầu đáp tiếng “Ừ”, ánh mắt nhìn vào mặt Lý Thanh Đàm nhưng không hỏi gì nhiều mà quay đầu tiếp tục dặn dò trợ lý chuyện vừa nãy.
Vân Nê: “Giáo sư Chu, bọn em đi trước ạ.”
“Đi đi.”
Cô vội vàng kéo Lý Thanh Đàm đi ra khỏi thang máy, đến một nơi giáo sư Chu không nhìn thấy nữa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, “Hù chết em rồi, không phải đàn chị nói giáo sư Chu không đến tiệc ăn mừng sao.”
Lý Thanh Đàm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô nên cảm thấy buồn cười, “Bình thường em và giáo sư cứ gặp nhau là sẽ như vậy à?”
“Không có, gần đây trong phòng thí nghiệm đang đồn chuyện em không học lên tiến sĩ là vì anh nên giáo sư Chu mới có ý kiến với em thế đấy.”
“Ồ, vậy phải trách anh rồi.”
“Chứ còn gì nữa, ai bảo khuôn mặt của anh —–“ Vân Nê xoay người đưa hai tay xoa xoa mặt anh: “Hại nước hại dân như vậy chứ.”
“….”
Đàn chị đã giữ lại hai chỗ ngồi trống ở bàn của họ cho hai người. Vân Nê và Lý Thanh Đàm vừa đi vào đã bị kéo đến đó ngồi.
Mọi người đều đã trưởng thành nên sẽ không nháo nhào ầm ĩ như thời cấp ba nữa. Nhưng vẫn không thể tránh được việc bị một số người hỏi những chủ đề của người trưởng thành.
Ví dụ như công việc chẳng hạn.
Lý Thanh Đàm không từ chối ai, hỏi cái gì cũng trả lời thành thật: “Lúc trước tôi ở Melbourne, năm nay mới trở về Bắc Kinh.”
“Nguyên nhân không về thăm cô ấy thì khó mà nói lắm, có hơi phức tạp.”
“Tôi không làm công việc bảo mật quốc gia gì cả. Hồi đại học học ngành tài chính, trước khi về nước thì làm việc ở một ngân hàng đầu tư.”
Có một đàn anh rót rượu cho anh, Vân Nê vẫn luôn cúi đầu ăn lập tức cản lại: “Đàn anh, không được đâu, anh ấy không thể uống rượu.”
Lý Thanh Đàm cầm lấy tay cô rồi lật ly rượu đang bị úp ngược lên, “Không sao, có thể uống một ít.”
“Lý Thanh Đàm.” Vân Nê cau mày nhìn anh.
Ngón tay anh vuốt qua lưng cô một cái như muốn an ủi, sau đó thấp giọng nói: “Bác sĩ Ngô nói có thể uống một ít tùy lúc, không có vấn đề gì lớn đâu.”
Đàn anh giơ chai rượu, cười hỏi: “Vậy anh có thể rót không?”
Lý Thanh Đàm quay đầu nhìn sang đáp: “Được được.”
Dù anh nói không sao nhưng Vân Nê vẫn không dám để anh uống nhiều. Sau khi uống xong một ly, cô tóm lấy ly của anh rồi để xuống trước mặt mình và nói: “Em uống thay anh ấy.”
“Ây dà, đàn em, em nói đấy nhá.” Trái lại đàn anh cũng không khách sáo, tiếp tục rót một ly nữa, không quên đùa giỡn: “Đúng là chồng của đàn em có vẻ ngoài đẹp trai nho nhã thật, nhưng em không thể che chở người ta như vậy được.”
Vân Nê không nhịn được cười: “Ôi ôi, chồng của đàn em là cái quỷ gì thế?”
Không khí trên bàn vô cùng náo nhiệt. Tửu lượng của Vân Nê cũng bình thường, hôm nay đàn anh, đàn chị lại nắm chắc cơ hội hiếm có này nên bên trái một ly, bên phải một ly.
Đến khi kết thúc cô đã hơi ngà ngà say.
Lúc tan tiệc, Lý Thanh Đàm và vài đàn anh trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Sau đó anh đi đến cạnh bàn và hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Còn đi được không em?”
Vân Nê ngước mắt nhìn anh nhưng không nói gì. Đôi mắt cô hai màu trắng đen rõ ràng, vì men say nhuộm đẫm nên có hơi ướt át và đo đỏ.
“Sao vậy?” Lý Thanh Đàm thấp giọng hỏi, “Có phải khó chịu không?”
“…. Không có.” Giọng cô có hơi khàn, hơi thở nặng nề. Lúc nhắm mắt lại, giọt lệ từ khóe mắt lăn xuống, cất giọng khìn khịt gọi tên anh: “Lý Thanh Đàm.”
Anh đáp một tiếng với giọng trầm, ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt cô.
“Trước kia em gặp một giấc mơ. Cũng giống hệt như bây giờ, em uống say, sau đó anh đến đón em và cõng em về trường học.” Từ đầu đến cuối cô luôn nhắm mắt, nước mắt chảy ra không ngừng, “Nhưng sau khi em tỉnh dậy thì anh lại không hề ở đây.”
Kể từ ngày gặp lại đến nay, hai người không ai nhắc đến chuyện cuộc sống của mỗi người họ như thế nào trong những năm xa nhau. Là đau khổ, khó khăn và xót xa trong lòng, thậm chí là cắn răng nuốt chửng những nỗi đau đó vào bụng.
Nhưng tối nay Lý Thanh Đàm đã nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến cuộc sống của Vân Nê trong mấy năm anh không ở đây từ bạn học của cô.
Một đàn chị thân thiết nhất với Vân Nê mới đi vệ sinh xong ra ngoài thì gặp được anh nên đứng lại trò chuyện một hồi. Trong lúc vô tình có nhắc đến mùa đông của một năm nào đó, mọi người tổ chức một buổi tụ tập nhỏ. Khi ấy Vân Nê nhận được một cuộc điện thoại nhưng chưa nói được đôi câu đã cúp máy.
Lúc đó điện thoại cô đặt trên bàn nên thời điểm chuông điện thoại reo lên, đàn chị có liếc nhìn màn hình và thấy nơi gọi đến hiển thị trên đó là Melbourne.
“Em ấy nghe điện thoại xong thì ngồi im một hồi, rồi toàn bộ khoảng thời gian còn lại của đêm hôm ấy đều không nói gì nhiều.” Đàn chị hỏi: “Là em gọi điện thoại đến sao?”
Ánh đèn sáng chói trên hành lang khiến người ta đau mắt. Lý Thanh Đàm cụp mắt, lắc đầu nói: “Không phải.”
“Vậy thôi bỏ qua đi, cũng là chuyện rất lâu về trước rồi, có thể là chị nhớ nhầm.” Đàn chị đứng trước cửa phòng bao nói: “Đáng nhẽ chị không nên nói những lời này nhưng chị nghĩ với tính cách của em ấy thì dù có chết ngộp cũng sẽ không nói cho em biết đâu. Bất kể là thế nào thì bây giờ hai đứa đã thấy được cầu vồng sau mưa rồi, đối xử tốt với em ấy nhé.”
…
Sự ẩm ướt giữa ngón tay khiến Lý Thanh Đàm nhớ đến mấy năm ở Melbourne. Thời điểm ấy chỉ có gió biển ẩm ướt mát lạnh cùng bầu bạn với anh để vượt qua nỗi cô đơn đau khổ vào mỗi đêm.
Yết hầu ở cổ anh chuyển động nhẹ, ngón tay vuốt qua khóe mắt cô, sau đó anh nói: “Làm sao bây giờ, bây giờ anh không thể cõng em về được rồi.”
Một câu như thể lời nói đùa nhưng vừa là sự an ủi, đồng thời cũng là vỗ về xoa dịu cô.
Vân Nê nặn ra một nụ cười trong tiếng nghẹn ngào. Cô giơ tay rút tờ khăn giấy rồi phủ lên mặt mình, “Em có thể tự đi được.”
“Vậy chúng ta đi nhé?”
“Ừm.”
Cô đỡ mép bàn đứng dậy. Tuy nói có thể tự đi nhưng cơ thể vẫn nghiêng ngã lắc lư, Lý Thanh Đàm vòng tay ra sau eo cô và ôm cả người Vân Nê vào trong lòng. Anh đặt môi hôn lên tóc cô một cái rồi nói: “Đàn chị của em ở phòng nào?”
“710.”
“Về đó sao?”
“….” Vân Nê nhắm mắt mắng: “Anh có bị điên không?”
Anh cười nhạt đáp: “Được rồi.”
Hai người đi đến cửa phòng 706, Lý Thanh Đàm một tay đỡ cô, một tay tìm thẻ mở cửa phòng. Sau khi vào trong, anh không mở đèn ngay.
Hai người nghiêng ngã đi đến mép giường, thẻ mở cửa phòng cũng rơi xuống sàn.
Trước khi đi có mở cửa sổ trong phòng. Không khí đêm hè ở phương Bắc không hề ngột ngạt, làn gió mát mẻ từ ngoài ban công thổi vào. Cơn say dần dần ập đến khiến suy nghĩ và động tác của Vân Nê có hơi chậm chạp.
Đầu gối cô lại vô tình va phải mép giường, cô cau mày quay đầu hỏi: “Sao anh không mở —— Ưm.”
Tất cả những lời chưa nói ra đều bị chặn lại. Lý Thanh Đàm đột nhiên hôn khiến cô hơi bất ngờ.
…
…
Vân Nê giơ tay chạm vào mái tóc đen mềm mại của anh nhưng lại bị mười ngón tay của anh nắm chặt và đè xuống bên mặt, anh tiếp tục hôn cô.
Thở hổn hển, ẩm ướt.
…
Trong căn phòng tối đen, những tiếng còi xe ngoài cửa sổ dần dần đi xa cũng là lúc những tiếng động khiến người ta đỏ mặt biến mất. Vân Nê nằm ngửa trên giường, hơi thở gấp gáp.
Gió mát mẻ cũng không thổi bay đi sự nóng ran khắp người được.
Lý Thanh Đàm vẫn còn nằm trên người cô. Anh vùi đầu vào cần cổ cô, lâu lâu lại mút một cái, giọng nói vừa trầm vừa nặng: “Đi tắm nhé?”
“…. Ừm.” Cô đổ khá nhiều mồ hôi, quần áo dính sát người hơi khó chịu. Cộng thêm việc men say ập đến nên cô cần tắm nước nóng ngay và luôn.
Lý Thanh Đàm chống cánh tay ngồi bên mép giường, quần áo trên người đã xốc xếch. Một lúc sau Vân Nê mới chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu cài từng chiếc nút áo sơ mi lại, âm thanh vuốt vuốt áo mập mờ một cách lạ thường.
Anh đứng dậy nhặt chiếc thẻ mở cửa phòng rơi trên thảm cách đó không xa rồi đi đến cạnh cửa để nó vào trong khe cắm thẻ. Nguồn điện trong phòng liên tiếp được khởi động sau khi tiếng “tích” vang lên. Đèn ở lối ra vào và trên tường đầu giường sáng lên trước, tiếp đó máy điều hòa cũng theo sát sau phát ra tiếng “tích”.
Khi ánh đèn sáng lên, tất cả mọi thứ trong phòng cũng trở nên rõ ràng hơn trong nháy mắt.
Chiếc chăn màu trắng vò một cục nằm bên mép giường, ga nệm hơi nhăn, gối nằm lung tung và hai con người với bộ quần áo xốc xếch.
Hôm nay Vân Nê mặc một bộ đồ công sở. Bây giờ vạt áo sơ mi bị kéo ra ngoài, nút áo chưa cài xong, trên xương quai xanh có một dấu rất sâu.
Khuôn mặt ửng đỏ sau chuyện thân mật, đôi mắt sáng ngời long lanh. Lý Thanh Đàm dựa bên cạnh bàn, mở một chai nước ra rồi nhìn cô nói: “Đến đây uống chút nước đi em.”
Cô không mang giày mà chỉ đi chân trần đến, cầm chai nước trên tay anh uống hai ngụm xong mới nói: “Em đi tắm trước.”
“Được.” Lý Thanh Đàm khom người lấy đôi dép mới từ bên cạnh rồi thả xuống đất, “Mang dép vào.”
Vân Nê cúi đầu mang dép, sau đó giơ tay buộc tóc lên. Một đoạn cổ thon dài trắng nõn lộ ra, vết cắn của anh vừa nãy cũng hiện ra bên ngoài.
Lý Thanh Đàm nhìn sang chỗ khác, cầm lấy điều khiển từ xa của máy điều hòa và giảm nhiệt độ xuống thấp. Đến khi trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy thì mới điều chỉnh tăng thêm vài độ.
Vân Nê tắm xong mới nhớ ra vừa nãy mình đến thẳng đây, quên về phòng cũ lấy quần áo để thay. Cô nhìn áo sơ mi và quần âu mình mới ném xuống đất đã bị ướt nước.
“…..” Cảm thấy thật nhức đầu.
Do dự mãi, cuối cùng cô lấy một chiếc khăn tắm lớn trùm quanh người. Sau đó đi đến trước bồn rửa tay, mặt cô hơi nóng lên khi nhìn thấy những dấu vết nho nhỏ trên cần cổ và vai.
Cô không chỉ không lấy quần áo sạch để thay mà còn quên luôn cả đồ tẩy trang và sữa rửa mặt. Vân Nê đứng trong phòng vệ sinh mấy phút, sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Máy điều hòa trong phòng đã được mở, gió lạnh thổi qua những hơi nước còn đọng trên người khiến cô lập tức nổi da gà.
Cô vội co người lại, không nhịn được lại hắt xì một cái.
Lý Thanh Đàm đang đứng ở ban công nghe tiếng bèn quay đầu nhìn, khi ánh mắt thấy những vết hồng hồng kia lại vội dời đi. Anh đi vào phòng vệ sinh lấy thêm một chiếc khăn tắm sạch sẽ khác bọc cô lại, sau khi chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên mới nói: “Anh đi lấy quần áo cho em, có muốn lấy thêm cái gì khác không?”
Vân Nê liệt kê mấy thứ đồ cần dùng, “Anh nhờ đàn chị tìm giúp đi, chị ấy biết á.”
“Được, em vào sấy khô tóc trước đi.”
Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Dường như đàn chị đã đoán được Lý Thanh Đàm sẽ đến lấy đồ từ sớm nên trực tiếp đưa luôn vali hành lý của Vân Nê cho anh và nói: “Tất cả đồ đều ở bên trong đó, chỉ là hơi lộn xộn.”
Lý Thanh Đàm cười: “Không sao ạ, cảm ơn đàn chị.”
“Không có gì đâu.” Đàn chị còn phải đi ra ngoài nên hai người không nói chuyện nhiều. Lúc anh xách vali về phòng thì Vân Nê đang sấy tóc trong phòng vệ sinh.
Máy sấy tóc phát ra tiếng vù vù. Anh đi vào dọa cô sợ hết hồn, “Sao anh không lên tiếng vậy?”
“Là do em không nghe đấy chứ.” Lý Thanh Đàm cầm lấy máy sấy tóc trong tay Vân Nê rồi đứng phía sau làm khô tóc giúp cô. Bóng dáng hai người xuất hiện trong gương.
“Đàn chị chưa ngủ hả anh?”
“Chưa, chị ấy chuẩn bị ra ngoài.” Lý Thanh Đàm chỉnh máy sấy tóc xuống mức thấp nên tiếng phát ra nhỏ đi rất nhiều, “Lúc em đang học năm hai đại học, anh có gọi một cuộc điện thoại cho em.”
Vân Nê hơi sửng sốt, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này. Cô trầm mặc một lúc mới nói: “Ngày đó em ở phòng thí nghiệm, quên sạc pin điện thoại nên không nhận được.”
“Ừm.” Anh dừng tay lại, nhìn cô qua gương: “Sau đó có phải em nhận được rất nhiều cuộc gọi khác từ Melbourne không?”
“Em sợ nếu mình không nghe máy, ngộ nhỡ đó là anh thì phải làm sao.” Đây đều là chuyện đã qua, hôm nay nhắc lại Vân Nê cũng không cảm thấy xót xa như lúc đầu nữa. Cô nói tiếp: “Lúc đó anh dùng điện thoại của người khác để gọi cho em à, về sau em gọi lại thì không ai nghe máy cả.”
“Không phải, là của anh.” Chỉ là sau ngày đó, anh uống say và ngủ ngoài công viên một đêm. Đến khi tỉnh dậy thì điện thoại và ví tiền đều bị trộm mất.
Lúc ấy mọi hành động của anh luôn bị Lý Chung Viễn theo dõi. Một cuộc gọi thôi cũng rất vất vả, chỉ là ma xui quỷ khiến thế nào, đến cuối cùng vẫn không thể liên lạc được.
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, anh cũng không cách nào liên lạc lại. Thậm chí có đôi lúc anh rất vui mừng vì cô đã không nhận cuộc gọi kia.
Hơn bất kì ai, anh hiểu rõ nỗi đau khổ khi đột nhiên tìm được niềm hy vọng trong sự tuyệt vọng nhưng lại bị tước đoạt một cách vô tình.
Trái tim Lý Thanh Đàm thắt lại, hốc mắt và đuôi mắt hơi đỏ lên. Anh đột nhiên khom người ôm chặt lấy cô và nói: “Anh xin lỗi.”
“Đều qua rồi mà, không sao cả.” Vân Nê cúi đầu nắm lấy tay anh, “Không có gì phải xin lỗi cả. Anh về rồi, chúng ta lại ở bên nhau, cả đời này sẽ không có gì để hối tiếc nữa.”
__