Edit: Coco
Vào ngày Tết Nguyên Đán đầu thiên niên kỷ, Lư Thành tổ chức một chương trình Tết ở cung thiếu nhi để chào mừng thế kỷ mới.
Trong số đó có một vở kịch “Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn” do các bé đến từ mầm non Trường Giang ở Lư Thành và mầm non trực thuộc Đại học Khoa học kỹ thuật Trung Quốc phối hợp biểu diễn diễn.
Vào ngày biểu diễn, sáng sớm ra, cô bé đóng vai Bạch Tuyết là Vân Nghê vẫn đang nằm trên giường không chịu dậy.
“Cô Ngô của con đã gọi điện thoại đến mấy lần rồi đấy. Nếu con còn không dậy thì mẹ sẽ bảo cô không cho con diễn công chúa Bạch Tuyết nữa.”
Từ Lệ vừa dứt lời, cô bé vốn đang trốn trong ổ chăn lập tức bật dậy chui ra ngoài, cất giọng non nớt: “Đừng! Mẹ, đừng thế mà!”
“Thế con còn không mau dậy đi.” Từ Lệ liếc nhìn đồng hồ: “Tám giờ chúng ta phải ra khỏi nhà, con còn 15 phút.”
Cô bé miễn cưỡng “Ồ” một tiếng, nhưng vẫn đẩy nhanh tốc độ xuống giường, sau đó ngồi vào xe xuất phát trong vòng 14 phút 6 giây.
“Mẹ ơi, hôm nay bố có đến xem con biểu diễn không ạ?” Trên đường tới cung thiếu nhi, Vân Nghê cảm thấy hơi chán nản vì không thấy Vân Liên Phi ở nhà.
“Đương nhiên bố sẽ đến rồi. Chờ kết thúc cuộc họp buổi sáng thì bố và chú Trương sẽ đến.” Từ Lệ vươn tay vuốt ve mũ của con gái: “Hôm nay phải biểu diễn trước rất nhiều người, cục cưng có thấy căng thẳng không?”
Vân Nghê lắc đầu: “Con còn lâu mới thế nhé. Cô Ngô nói con là nàng công chúa Bạch Tuyết đẹp nhất, con chẳng căng thẳng tí nào cả.”
“Thật ư?”
Bé gái môi hồng răng trắng, đôi mắt đen long lanh ướt át trông cực kỳ đáng yêu: “Được rồi, con hơi căng thẳng một xíu.”
Cô bé dùng ngón trỏ và ngón cái để minh hoạ một khoảng cách cực nhỏ: “Chỉ có chút ít căng thẳng như này thôi ạ.”
Từ Lệ dịu dàng cười, đầu ngón tay khẽ vuốt qua chóp mũi cô bé: “Con nhóc lém lỉnh này, không cần lo lắng, đến lúc đó cả bố và mẹ đều sẽ đứng dưới xem con.”
Vân Nghê gật đầu thật mạnh, đáp: “Vâng ạ.”
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu vào 1h10 phút chiều.
Lý Thanh Đàm bị mẹ cậu là Lữ Tân kéo đến. So với việc xem biểu diễn kiểu này, cậu bé thích ở nhà lắp ráp lego của mình hơn.
Huống hồ buổi biểu diễn hôm nay còn có một tên nhóc chuyên bắt nạt cậu ở nhà trẻ, nhưng chuyện này không thể nói với mẹ được.
Trên đường đi, Lữ Tân liếc nhìn đứa con trai vẫn đang cáu kỉnh, dịu dàng bảo: “Mẹ nghe cô của con nói cô vốn định để con đóng vai hoàng tử, sao con lại không đồng ý thế?”
Môi Lý Thanh Đàm bĩu ra đến độ có thể treo cả bình nước tương, cậu bé đáp: “Con không muốn đóng.”
“Đóng hoàng tử con còn không muốn ư? Có phải bảo con đi diễn vai chú lùn đâu mà.” Lữ Tân nhéo mặt cậu bé, cố tình trêu trọc: “Trông con xinh xắn thế này, phải để con diễn công chúa mới đúng.”
“Mẹ!” Lý Thanh Đàm mất hứng gào lên, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng: “Mẹ không được nói thế! Con là con trai, không thể nói là xinh xắn được.”
“Được được được, mẹ nói sai rồi.” Lữ Tân cười nói: “Phải bảo là đẹp trai đúng không?”
Lý Thanh Đàm cố ý ngoảnh mặt sang một bên không để ý đến mẹ.
Lữ Tân cảm thấy cậu bé cực kỳ đáng yêu, bèn nắm tay cậu lắc lắc: “Mẹ đã xin lỗi rồi mà con vẫn giận à?”
“Hừ.”
“Vậy mẹ sẽ tặng con một điều bất ngờ, con không giận nữa nhé?”
Đến lúc này cậu bé mới khó nén tò mò, quay đầu lại hỏi: “Bất ngờ gì ạ?”
Lữ Tân nói với vẻ bí ẩn: “Đợi đến nơi con sẽ biết.”
“Được ạ.”
Hai mẹ con xuống xe tại vị trí gần cung thiếu nhi. Cả hai đi bộ qua, khi đến cửa, Lý Thanh Đàm nắm lấy tay Lữ Tân và hỏi: “Mẹ, điều bất ngờ mẹ nói đâu ạ?”
Lữ Tân ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, chỉ về phía sau cậu: “Con xem ai kìa.”
Lý Thanh Đàm nhìn theo hướng ngón tay mẹ, đến khi thấy rõ người đứng ở đó thì đôi mắt bỗng chốc sáng bừng: “Bố!”
Vừa nói, cậu bé vừa chạy thật nhanh về phía Lý Chung Viễn.
Trước sạp bán hồ lô, bé Vân Nghê đang được bố là Vân Liên Phi ôm vào lòng. Nghe thấy tiếng động đằng sau, cô bé bèn quay đầu lại xem.
Cậu bé mặc áo phao màu đen, chạy như bay qua người cô, chui tọt vào lòng của người đàn ông đứng phía xa.
Cô bé không quan tâm lắm, quay đầu lại nhìn xiên kẹo hồ lô đỏ au qua cánh tủ thuỷ tinh: “Bố ơi, con có thể mua thêm một xiên nữa không?”
“Không được, mẹ bảo con chỉ được ăn một xiên thôi.” Vân Liên Phi cố ý dọa cô: “Trẻ con ăn nhiều kẹo hồ lô quá sẽ bị đau bụng, phải vào viện tiêm. Con sợ tiêm nhất còn gì?”
Bé gái đấu tranh một hồi giữa việc ăn thêm một xiên kẹo hồ lô và bị tiêm, cuối cùng dẩu miệng nói: “Vậy con muốn ăn xiên lớn nhất.”
“Được, để bố mua cho con.”
Mua kẹo hồ lô xong, Từ Lệ cũng vừa dứt lời chào hỏi người đồng nghiệp bà tình cờ gặp. Một nhà ba người đi về phía cổng cung thiếu nhi. Có rất nhiều người chụp ảnh kỷ niệm với số 2000 được xếp bằng đèn lồng treo trên cổng.
Vân Liên Phi nói muốn chụp ảnh cho Vân Nghê, bảo cô bé cầm kẹo hồ lô qua đó đứng.
Vân Nghê chạy lon ta lon ton vào vị trí rồi dừng lại.
Xung quanh kẻ đến người đi.
Lý Thanh Đàm được bố ôm vào lòng. Lữ Tân cầm món quà năm mới mà Lý Chung Viễn tặng cho cậu bé, bà kéo tay chồng, vừa nói vừa cười hòa theo dòng người đi vào trong.
Bỗng nhiên.
Một tiếng gọi vang lên ở một nơi giữa đám đông.
“Vân Nghê.”
“Nhìn đây nào.”
Lý Thanh Đàm ngẩng đầu nhìn về phía tiếng nói, trước mắt toàn là những gương mặt xa lạ.
Xuyên qua đám đông, cậu nhìn thấy một cô bé mặc áo lông màu hồng nhạt, đầu đội mũ đỏ, tay cầm một xiên kẹo hồ lô.
Tại khoảnh khắc đó.
Máy ảnh đã lưu lại toàn bộ khung cảnh ấy.
Không một ai biết.
Quỹ tích cuộc sống của bọn họ sẽ đi về hướng nào.
Là trùng phùng, hay bỏ lỡ.
Tất cả hãy để lại cho năm tháng làm nhân chứng.
-Hoàn toàn văn-