Người phục vụ bước vào quỳ ở cạnh bàn và đưa thực đơn cho họ.
Kỷ Dục Hằng làm động tác mời Đồ Tiểu Ninh, Đồ Tiểu Ninh ngồi dựa vào ghế, “Anh gọi món đi, tôi sao cũng được.”
Kỷ Dục Hằng cũng không nói gì, cầm menu lên xem.
Đồ Tiểu Ninh nhìn những ngón tay khéo léo của anh, sạch sẽ và mảnh khảnh. Một suy nghĩ xấu xuất hiện trong não.
“Có gì mà cô không ăn được không?” Anh hỏi cô sau khi lướt qua vài trang.
Đồ Tiểu Ninh ngồi suy nghĩ một hồi, “Có.”
Kỷ Dục Hằng nhướng mày.
“Không ăn.... không no được.”
Người phục vụ không nhịn được cười.
Kỷ Dục Hằng nhìn cô, ánh mắt của anh dừng ở trên mặt cô thật lâu. Đồ Tiểu Ninh hơi hoang mang khi bị nhìn như vậy, cô chỉ nói đùa để không khí bớt căng thẳng thôi mà.
Ngay khi cô chuẩn bị nói thì anh đóng menu.
“Cho chúng tôi set A đi.” Anh nói.
Người phục vụ nhìn hai người họ, “Thưa anh, đây là thực đơn dành cho 6 người ạ.”
“Không sao, cô gái này không thể ăn.... không no được.” Anh lặp lại lời nói của cô, thậm chí đến giọng điệu cũng giống.
Người phục vụ cầm lại thực đơn, định cười rời đi, Đồ Tiểu Ninh vội vàng ngăn lại.
“Lên phần ăn cho hai người là được.” Phần ăn cho sáu người đắt quá.
Người phục vụ khó xử nhìn Kỷ Dục Hằng.
“Phần ăn 6 người ăn không hết, không được lãng phí.” Đồ Tiểu Ninh cũng nhìn hắn.
Kỷ Dục Hằng nhướng mày, “Vậy lấy phần ăn 3 người.”
“Không cần, không cần,vừa nãy tôi nói đùa thôi, phần ăn hai người thực sự là đủ rồi.” Đồ Tiểu Ninh lại xua tay.
“Chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
Người phục vụ đóng cửa rời đi, Đồ Tiểu Ninh mới dám uống nước, hận không thể tự mình đào một cái hố mà nhảy vào. Quả nhiên không thể vượt qua được người có chỉ số IQ cao.
Cốc hơi nhỏ, Đồ Tiểu Ninh uống vài ngụm đã hết sạch trà, đang định đi tìm ấm trà, Kỷ Dục Hằng đã cầm lên và rót trà cho cô.
Trên cánh tay hiện rõ vết phồng rộp, Đồ Tiểu Ninh thấy vậy thì hơi quýnh.
“Xin lỗi, lần trước không may làm anh bị bỏng rồi.”
“Không sao, dù sao việc cô làm để phải xin lỗi cũng đâu chỉ có mỗi việc này.” Anh giơ tách trà lên, nhẹ nhàng nói.
Đồ Tiểu Ninh nghẹn ngào, “Anh Kỷ thật là hài hước.”
Hóa ra anh vẫn nhớ việc bị cô hất nước trong thang máy.
“Nào có, cô Đồ.”
Cửa lại được mở ra, người phục vụ bưng thức ăn đi vào, Đỗ Tiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm, suất hai người cũng nhiều món lắm rồi, may mà đổi kịp.
“Hai vị, mời dùng bữa.” Đồ ăn và dụng cụ ăn tinh xảo đã được sắp xếp gọn gàng, người phục vụ cúi chào lui xuống.
“Mời dùng.” Kỷ Dục Hằng vẫn nhã nhặn mời cô dùng trước.
Nếu đối diện không phải anh ta, Đồ Tiểu Ninh đã lấy điện thoại di động ra chụp ảnh rồi, lúc này cô chỉ có thể giả bộ cầm đũa, chậm rãi gắp thức ăn.
“Tôi không biết anh chính là cháu ngoại của cô Ngô đấy.” Đồ Tiểu Ninh luôn cảm thấy anh đang nhìn mình, như cô vừa ăn vừa livestream vậy, cho nên cô tìm một chủ đề để nói.
“Ồ sao lại nói vậy?” Bàn tay đang cầm đũa của Kỷ Dục Hằng hơi dừng lại.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy không nên nhớ lại chuyện quá khứ, vì vậy cô nói đơn giản: “Không phải trước đây chúng ta đã gặp nhau ở DR sao? Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau.”
“Đúng vậy.” Anh cười rồi lại cầm đũa.
Đồ Tiểu Ninh lại nói: “Chồng của cô Ngô, chính là chú của anh, là đồng nghiệp cũ của cha tôi. Hôm nay tôi đến là vì mối quan hệ này.”
Kỷ Dục Hằng nghe vậy, tay cũng không dừng lại, tiếp lục vắt chanh lên miếng cá.
“Anh cũng bị gia đình ép buộc à?” Đồ Tiểu Ninh hỏi.
Kỷ Dục Hằng đặt miếng chanh xuống, lấy khăn giấy lau ngón tay, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, “Cô nghĩ sao?”
Ánh mắt anh quá sâu khiến Đỗ Tiểu Ninh không phát hiện ra gì cả, cô học theo anh vắt chanh lên miếng cá, và sau đó thể hiện ra lập trường của mình: “Ít nhất tôi là như vậy.”
Hình như dùng lực mạnh quá, nước chanh bắn thẳng vào mắt cô, cảm giác đau nhức xẹt qua mắt cô. Cô vội vàng nhắm mắt lại và kính áp tròng gần như rơi ra, cô lập tức bị chảy nước mắt.
Kỷ Dục Hằng đưa khăn giấy cho cô, “Cẩn thận kính áp tròng làm xước mắt.”
“Cảm ơn.” Đỗ Tiểu Ninh nhận lấy, xấu hổ lau mắt.
“Không có gì.”
Đồ Tiểu Ninh tự hỏi, vừa rồi kính áp tròng của cô bị trượt rõ ràng như vậy sao?
Phải một lúc lâu sau, sự khó chịu của cô mới biến mất, Kỷ Dục Hằng đã hoán đổi phần cá của anh và cô mà không để lại dấu vết, nhưng Đồ Tiểu Ninh lại mất đi hứng thú muốn ăn.
“Đến cũng đến rồi, chúng ta cứ làm hết thủ tục cần thiết đi.” Cô ngừng vòng vo và nói thẳng vào vấn đề.
Kỷ Dục Hằng ngừng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, để anh có thể kịp thời lắng nghe cô nói.
“Thành tích của tôi không tốt, tôi có bằng cấp 3, như anh thấy, mặc dù tôi làm việc ở DR, nhưng nó không phải công việc chính thức, sau này còn làm ở đó nữa hay không tôi cũng không biết.” Đồ Tiểu Ninh một hơi nói xong.
Kỷ Dục Hằng không động đậy thêm nước vào chén trà của hai người, hiển nhiên là một người đang chăm chú lắng nghe.
Đồ Tiểu Ninh tiếp tục: “Tôi đã làm việc ở DR ba năm, trước đây đứng ở sảnh, bây giờ là trợ lý giám đốc khách hàng của công ty, chỉ điều chỉnh công việc, nhưng mức lương là như nhau, vẫn là mức lương cơ bản thấp nhất ở thành phố.”
Cô nói thẳng ra tình trạng công việc hiện tại của mình, không hề kiêng dè chút nào, thiên chi kiêu tử như anh sao có thể để mắt đến con kiến hôi như cô được chứ, tốt nhất là giống như mấy đối tượng xem mắt trước đó, trực tiếp chấm dứt buổi xem mắt buồn cười này.
“Nói xong rồi?” Kỷ Dục Hằng cầm tách nhấp một ngụm trà nhỏ.
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Trên đây là tình hình hiện tại của tôi. “
“Tiếp theo là tôi?”
Đồ Tiểu Ninh im lặng.
Anh không từ chối cô trước, chẳng lẽ còn chuẩn bị tự giới thiệu sao?
“Không cần, thông tin về anh, tôi cũng hiểu đôi chút.” Đồ Tiểu Ninh không muốn lãng phí thời gian liền từ chối.
“Ồ?” Kỷ Dục Hằng tựa như có chút hứng thú, “Rửa tai lắng nghe.”
Đồ Tiểu Mịch đành phải mở miệng, “Cấp hai tôi cũng học ở trường trung học cơ sở Tân Tài, lúc đó anh rất nổi tiếng, học sinh tốt nghiệp trong mấy năm đó chắc chắn đều biết anh.”
Ánh mắt Kỷ Dục Hằng đảo một cái, không biết có phải đang nhớ lại hay không, thật lâu sau mới à một tiếng.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy người này cũng không khiêm tốn.
“Vậy bạn học Đồ biết tôi khi nào?” Anh đột ngột hỏi một lần nữa.
“Lúc ấy tất cả các cô gái trong trường đều biết anh.” Cô cảm thấy buồn cười, đây là vấn đề gì vậy, không có chút trình độ nào.
“Cô cũng là một trong những nữ sinh này?”
“Đúng vậy.” Chẳng lẽ cô trông không giống con gái à?
Kỷ Dục Hằng dựa vào ghế, nâng chén trà của mình lên, không nhanh không chậm nói: “Vậy đúng là biết tôi khá sớm.”
Đồ Tiểu Ninh suy nghĩ một chút lại cảm thấy lời nói vừa rồi có hơi mơ hồ, sợ anh hiểu lầm nên vội giải thích, “Nhưng mà tôi không giống những cô gái đó.”
Kỷ Dục Hằng nhíu mày, “Giống ai cơ?”
“Những người nằm sấp ở hành lang.”
“Nằm sấp ở hành lang?”
“Mấy cô gái cứ sau giờ học là nằm sấp trên lan can hành lang nhìn anh đấy.”
Thấy anh trầm mặc, thân hình Đồ Tiểu Ninh cứng đờ, nghĩ thầm hỏng rồi.
“Vậy làm sao cô biết các cô ấy nằm sấp ở hành lang nhìn tôi?” Đáy mắt thâm thúy của anh phảng phất mang theo nụ cười.
Đồ Tiểu Ninh biết lại bị anh bắt được thóp rồi, vội vàng thanh minh, “Tôi nghe người khác nói, anh Kỷ Dục Hằng hồi đó rất nổi tiếng, học cùng lớp tôi ai cũng biết anh.”
“Vậy à?” Kỷ Dục Hằng đặt cốc xuống, “Còn gì không?”
Đồ Tiểu Ninh ngẩn ra, “Còn gì nữa?”
“Hiểu biết về tôi.”
Từ Tiểu Ninh suýt nữa bị anh làm cho sặc nước, anh tại sao còn không buông tha? Sau đó cô nói, “Tôi còn nghe đồng nghiệp nói nữa.”
Kỷ Dục Hằng vê đầu ngón tay lên thành cốc như đang chơi đùa với nó, anh ậm ừ, “Nói cái gì vậy?”
“Nói anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh của đại học A.”
Kỷ Dục Hằng vẫn đang đợi cô nói, nhưng cô đã kết thúc.
“Hết rồi à?”
“Hết rồi.”
Kỷ Dục Hằng lại cười, so với lúc trước thì nhẹ hơn một chút.
“Quả nhiên hiểu biết cũng không nhiều.”
“No chưa?” Không đi sâu vào chủ đề nữa, anh nhìn bát đĩa trên bàn, dùng ánh mắt hỏi cô.
“No rồi.” Đồ Tiểu Ninh lấy khăn giấy lau miệng.
Kỷ Dục Hằng lại nhấn chuông gọi phục vụ, người phục vụ bước vào mỉm cười hỏi anh cần gì.
“Đồ tráng miệng.”
“Thưa quý khách, món tráng miệng hôm nay gồm có kem, cà phê, bánh mousse...”
“Hỏi cô ấy.” Kủ Dục Hằng nhìn Đồ Tiểu Ninh.
“Kem đi.” Đồ Tiểu Ninh lựa chọn không chút do dự.
Sau đó, phục vụ lấy ra hai phần kem Haagen-Dazs, Kỷ Dục Hằng đã đưa cho cô cả phần của anh.
Đồ Tiểu Ninh lịch sự từ chối, “Cảm ơn bạn học Kỷ, ăn nhiều đồ ngọt sẽ béo. “
Kỷ Dục Hằng ngồi không động, “Tôi chỉ lo bạn học Đồ sẽ không no thôi.”
Đồ Tiểu Ninh bất lực, cô chỉ nói đùa thôi mà anh nhớ dai thế?
“Cảm ơn anh, tôi thật sự no rồi.”
Lúc này, điện thoại di động của Kỷ Dục Hằng vang lên, hình như là có việc gấp. Đồ Tiểu Ninh nhân cơ hội đi vào phòng vệ sinh, từ phòng vệ sinh đi ra, cô đi thẳng tới quầy thanh toán.
“Xin chào, xin hỏi phòng “thiền ngữ” hết bao nhiêu tiền vậy?” Cô hỏi.
“Thưa cô, phòng “thiền ngữ” đã được thanh toán rồi ạ.” Người phục vụ nói với cô.
Khi Đồ Tiểu Ninh trở về phòng riêng, Kỷ Dục Hằng đã cúp máy.
“Số wechat của anh là bao nhiêu?” Cô hỏi.
Kỷ Dục Hằng hơi hơi nhíu mày, và một lúc sau, anh nói với cô, “Tôi đã kết bạn với cô.”
Đồ Tiểu Ninh sửng sốt, nhớ lại rồi, anh thực sự đã kết bạn, lại bị cô tức giận xóa đi.
Cô dùng mái tóc che đi vẻ xấu hổ trên gương mặt. “Có thể tôi không chú ý.” Sau đó lấy điện thoại di động ra, “Hay là tôi quét mã anh nhé?”
Kỷ Dục Hằng cũng không trốn tránh, mở mã QR Wechat của mình.
“Ting” một tiếng, Đồ Tiểu Ninh gửi cho anh một lời mời kết bạn.
Kỷ Dục Hằng ấn đồng ý đã nghe được tiếng thông báo, vừa nhìn thì là cô chuyển tiền cho anh.
Ngước mắt nhìn cô, chỉ thấy cô vẫn còn đứng thẳng.
“Tôi vô tình mạo phạm anh hai lần, coi như tôi nợ anh, bữa cơm này tôi mời.”
Kỷ Dục Hằng hứng thú nhìn cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cạnh bàn.
“Hai lần?” Đôi mắt dài của anh hơi nheo lại.
“Ừm.” Đồ Tiểu Ninh gật đầu, chẳng lẽ không phải sao?
“Cô chắc chứ?”