“Ồ?” Tầm mắt của Kỳ Dục Hằng nhìn sang cô, Đồ Tiểu Ninh vội vàng lấy tay khăn tay che miệng lại ho.
Cô lại khoát tay, “Bọn họ nói đùa thôi.”
Nhiêu Tĩnh cười lơ đễnh, thấy vẻ mặt Kỳ Dục Hằng cũng coi như là ôn hòa, nên cũng không quá để ý sự có mặt của anh, lại nhắc nhở Đồ Tiểu Ninh, “Nhưng mà tiểu Đồ, em đã 27 tuổi rồi, hai tháng nữa thì sẽ 28 tuổi, là có thể cân nhắc một chút đến việc lấy chồng đi, bây giờ còn có thể được lựa chọn, bằng không sẽ thành gái ế giống như chị, đến lúc đó thì sẽ bị người khác lựa chọn.” Trước giờ cô ấy không quan tâm đến việc mình đã lớn tuổi, dường như chỉ sống cho bản thân mình thôi.
Triệu Phương Cương gật đầu đồng ý, “Nhưng mà, dù sao cũng đừng quen người cùng nghề, hai vợ chồng này mỗi ngày bận tiếp thị và các buổi tiệc xã giao không ở nhà, áp lực lại lớn, nguồn khách hàng cũng không thể xài chung, nghĩ đến là thấy đáng sợ. Đúng, cũng đừng quen cảnh sát và bác sĩ, nghề này cũng bận như chó, cần tìm một người đàn ông có thể chăm sóc trong gia đình.” Triệu Phương Cương nói mãi không ngừng, nhìn cô ấy còn nói, “Anh có một bạn học, trong nhà cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều mỗi nhà, thế là cậu ta sửa thành nhà nghỉ, coi như làm ăn nhỏ, cậu ấy có tiêu chuẩn chọn vợ theo một tiêu chí, chỉ cần xinh đẹp là được, cậu ấy còn độc thân, anh thấy hai người rất phù hợp, hay là anh giới thiệu cho em nhé?”
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ từ chối, “Không cần đâu anh tiểu Triệu.”
Triệu Phương Cương lại nói, “Em xem, còn không thừa nhận đã có người trong lòng, giới thiệu cho em đối tượng em lại còn từ chối.”
Đồ Tiểu Ninh đầu óc choáng váng, tiến thoái lưỡng nan, hôm nay Kỳ Dục Hằng làm sao lại cố ý ngồi đây ăn cơm cùng bọn họ chứ?
Nhiêu Tĩnh cũng thấy cô có vẻ ngại, nói đùa Triệu Phương Cương làm cho không khí dịu đi, “Nè, Tiểu Triệu, cậu còn có bạn học độc thân sao? Cũng giới thiệu cho tôi đi.”
Triệu Phương Cương cầm lấy điện thoại tìm wechat, “Được chứ, để tôi tìm thử ha, xem có người nào thích lái máy bay không.”
Nhiêu Tĩnh nghe vậy chỉ lườm anh ta một cái.
Triệu Phương Cương gửi đi một tin nhắn wechat, tầm mắt một lần nữa nhìn sang Đồ Tiểu Ninh, “Nè tiểu Đồ, anh gửi số wechat của em cho cậu ấy rồi nhé, cậu cũng đừng cảm thấy áp lực, coi như kết thêm một người bạn thôi, dù sao thì nhiều thêm một người bạn cũng nhiều thêm một con đường.”
Đồ Tiểu Ninh lơ đãng nhìn lướt qua Kỳ Dục Hằng từ đầu đến cuối yên lặng dùng cơm chẳng nói câu nào, chỉ miễn cưỡng “vâng” một tiếng.
“Nếu như thành công, bộ phận của chúng ta năm sau có phải có thể uống hai bữa rượu mừng không ha? Triệu Phương Cương còn có chút đắc ý, nhịn không được nhích lại gần chỗ Kỷ Dục Hằng, “Lão đại, đến lúc đó anh có bận mấy đi nữa, với tư cách là người trực tiếp lãnh đạo, cũng phải giúp Phùng Sinh làm người chủ hôn, còn phải giúp tiểu Đồ làm người chủ hôn nha.”
Kỷ Dục Hằng chỉ cười nhạt, không lên tiếng trả lời.
Đồ Tiểu Ninh lúc này rất muốn nhét đĩa cơm này vào trong miệng Triệu Phương Cương.
Điện thoại di động của Đồ Tiểu Ninh đang đặt ở phòng làm việc để sạc pin, sau khi trở về thì thấy có hai tin nhắn wechat, một cái là thông báo thêm bạn, ghi chú: bạn học của Triệu Phương Cương.
Một tin khác là Kỷ Dục Hằng gửi.
A: Buổi tối đón mẹ rồi đến nhà dì út ăn cơm.
Đồ Tiểu Ninh nhìn thời gian gửi, là nhắn trước khi anh đi ăn cơm.
Xóa lịch sử trò chuyện rồi cô lại đặt điện thoại xuống, hoàn toàn quên mất lời mời kết bạn kia.
Một lát sau Kỷ Dục Hằng ăn cơm xong trở về, Triệu Phương Cương đi theo sau, vừa vào đến đã gọi, “Tiểu Đồ, bạn học của anh nói em còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cậu ấy sao?”
Kỷ Dục Hằng đi qua bên bàn làm việc của cô rồi đi thẳng vào phòng làm việc, nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.
Đồ Tiểu Ninh đứng dậy nói với Triệu Phương Cương, “Hay là thôi ạ anh tiểu Triệu, em hiện tại còn chưa phải là nhân viên chính thức, không có tâm tư đó.”
“Nhân viên chính thức với chuyện yêu đương lại đâu có mâu thuẫn gì, theo em nói như vậy nhân viên không chính thức thì không được yêu đương kết hôn sao? Nếu như em mãi mãi là nhân viên không chính thức.” Triệu Phương Cương dừng lại một chút, “Đương nhiên, anh chỉ là lấy ví dụ, em đừng để tâm, thế nếu ví dụ như em tới già cũng không được làm nhân viên chính thức, thì em sẽ định không tìm đối tượng sao?”
Hứa Phùng Sinh cũng hùa theo, “Đúng vậy tiểu Đồ, nhìn xem giao lưu qua lại thôi, em đừng quá có gánh nặng tâm lý.”
Đồ Tiểu Ninh còn chưa từ bỏ ý định, lại nói, “Em là sợ người ta quá ưu tú, công việc của em còn chưa ổn định, người ta cũng không ưng đâu.”
Triệu Phương Cương cười hahaha, “Điều này em đừng lo lắng, bạn học này của ta không thích người phụ nữ có sự nghiệp, anh ta rất hạn hẹp, chính là hội nông cạn, yêu bằng mắt, vừa nãy anh gửi hình của em qua, cậu ta rất thích đó.”
Cửa phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng lúc này đúng lúc đóng lại, âm thanh không to không nhỏ khiến Đồ Tiểu Ninh sững sờ.
Hứa Phùng Sinh ra hiệu cho bọn họ nhỏ tiếng một chút, “Lão đại cần nghỉ trưa.”
Triệu Phương Cương làm động tác ok, mắt thấy anh ta đã đi, Đồ Tiểu Ninh hạ giọng hỏi, “Anh tiểu Triệu, anh, anh gởi hình nào của em vậy?”
Triệu Phương Cương cười đắc ý, nhìn về phía phòng họp dương dương đắc ý, “Thì ảnh nhóm chứ đâu, anh còn đặc biệt cắt bỏ lão đại bên cạnh em đi.”
Đồ Tiểu Ninh quay về chỗ của mình, nhìn thùng rác dưới chân có phần muốn hộc máu.
Tan làm cô đến hầm đỗ xe của đơn vị, nhìn thấy Kỷ Dục Hằng từ trong thang máy ở một hướng khác đi ra, hai người nhìn nhau một cái, anh dời tầm mắt rồi đi thẳng tới chỗ đỗ xe xủa mình, Đồ Tiểu Ninh hiếm thấy anh tan làm sớm như vậy, còn đang đi tới chợt nghe thấy âm thanh chói tai của xe khởi động và tiếng ma sát của lốp xe với nền của gara, nhìn lại thì đã thấy anh lái xe nghênh ngang đi mất.
Đồ Tiểu Ninh mở cửa xe của mình, đặt túi xách vào chỗ ghế phụ, còn nghĩ anh lái xe nhanh như vậy làm gì, đằng nào chẳng phải chờ cô về cùng nhau ăn cơm, thật là.
Cũng may cô có đặt kemtẩy da chết và dầu dưỡng tóc mua ở đảo Bali cho cha mẹ trong xe, cô có thể mang cho hai vợ chồng dì Ngô, nếu không đột nhiên thông báo với cô là tới đó ăn cơm, cô chẳng kịp chuẩn bị gì, lại đi tay không thì sẽ ngại lắm.
Đến nhà cô Ngô phát hiện chỗ để xe rất nhiều, cô nhìn thấy xe của Kỷ Dục Hằng thì thuận tiện dừng lại cùng chỗ với anh.
Vừa lên lầu ấn chuông cửa, người mở cửa chính là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, Đồ Tiểu Ninh thấy cô gái có chút quen mắt, “Cô là?”
Cô gái nhìn cô cười ngọt ngào, “Chị dâu.”
À đúng rồi, cô ấy là em họ của Kỷ Dục Hằng, hồi cấp hai tới nhà cô Ngô học thêm có gặp qua, lúc ấy cô bé vẫn còn là một học sinh tiểu học, chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi, thướt tha nhẹ nhàng, trưởng thành giống anh họ của cô ấy.
Đồ Tiểu Ninh bị cô ấy kéo vào cửa, giờ mới biết cô ấy tên là Hứa Ý Nồng, hiện tại đang học cao học tại Đại học Tokyo nhật bản, hai ngày nay đúng lúc về nước tham gia một dự án học tập nên thuận tiện trở về nhà một chuyến, thảo nào trước kia đều không gặp được em ấy.
Đồ Tiểu Ninh không khỏi thầm nói, cả nhà này gen di truyền thần kỳ thật, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thông minh có thông minh, đều là học bá xuất thân danh tiếng, dòng dõi học giả tiêu biểu.
Trên tay Đồ Tiểu Ninh cầm món quà nhỏ mua từ đảo Bali về có chút ngại, “Lúc trước không biết em sắp về nước, chị chỉ mua cho dì và chú hai hộp tẩy da chết và dầu dưỡng tóc, lát nữa chị sẽ mang thêm cho em một phần.”
Hứa Ý Nồng cười kéo cô ngồi xuống, không hề có sự xa lạ của những người lần đầu gặp mặt, ngược lại còn rất nhiệt tình, “Em ở nhà không được mấy ngày, cuối tuần phải tới thành phố A rồi, cuối tháng đã phải quay về Nhật, chị dâu vẫn là giữ lại dùng đi.”
Cô ấy cứ một câu là lại gọi chị dâu, Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Thấy cô ấy còn đang chăm chú nhìn mình, Đồ Tiểu Ninh đứng dậy hỏi, “Anh trai của em đâu rồi?”
“Ở trong phòng của dì cả ạ, kia kìa chị, chính là cái phòng đó.” Hứa Ý Nồng chỉ vào căn phòng ngoài cùng nhất.
Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, “Chị cũng đi xem xem.”
Hứa Ý Nồng cũng đi vào bếp giúp mẹ, Đồ Tiểu Ninh đẩy cửa phòng ra thì thấy hai mẹ con ngồi trên đầu giường nắm chặt hai tay nói chuyện.
“Tiểu Ninh đến rồi sao?” Mẹ chồng đã rất lâu không gặp con dâu, cũng rất nhớ, đưa tay về phía cô.
“Mẹ.” Cô vừa gọi vừa đi qua, cô cũng rất nhớ bà.
Kỷ Dục Hằng đứng lên nhường chỗ cho cô, Đồ Tiểu Ninh thuận tiện ngồi xuống, lần này đổi lại hai mẹ con nắm chặt tay nhau, cô nhìn sắc mặt mẹ chồng cũng khá tốt, cùng bà nói chuyện một hồi, kể cho bà nghe những chuyện thú vị về đảo Bali, đương nhiên ngoại trừ những việc như anh bị khỉ cắn, cô gặp phải biến thái gì gì đó, khiến bà cười không ngừng.
“Những điều này Dục Hằng cũng chẳng kể cho mẹ nghe.” Mẹ chồng cười xong có chút không hài lòng nhìn đứa con trai một cái.
Đồ Tiểu Ninh cũng theo bà nhìn anh một cái, lại cười nói với bà, “Không sao, sau đó con sẽ nói cho mẹ nghe, mặc kệ anh ấy.”
Bà gật đầu, nụ cười trên mặt hai mẹ con đều toát lên sự tinh nghịch.
Lúc ăn cơm tối cô Ngô cứ liên tục gắp thức ăn cho Đồ Tiểu Ninh, sợ cô ăn không no, nhưng Đồ Tiểu Ninh ăn sắp no phình bụng luôn rồi, cuối cùng cô cũng biết lần đó vừa mới đi đăng ký kết hôn, anh ở nhà cô tại sao lại có thể ăn nhiều đến thế, bởi vì không tiện từ chối.
Thật sự ăn không nổi nữa, cô nhìn Kỷ Dục Hằng cầu cứu, anh lại bình thản ăn cơm, hôm nay anh lại ăn cơm chú tâm, vẫn không chú ý đến ánh mắt của cô, cô lại ở dưới bàn đá đá hắn, anh cuối cùng cũng nhìn một cái, hiểu ý nói, “Ăn không nổi thì đừng ăn nữa.”
“Nhưng dì út nhiệt tình như vậy.”
Tranh thủ lúc dì út và chú đi bưng súp, anh bình tĩnh đổi bát của cô và mình cho nhau.
Đồ Tiểu Ninh vô cùng cảm kích, “Cảm ơn ông xã.”
Anh nhìn cô chỉ khẽ ừ một tiếng.
Hứa Ý Nồng ngồi ở phía đối diện trong bụng tràn đầy ý cười, “Em không nhìn thấy gì hết nha.”
Kỷ Dục Hằng phớt lờ cô ấy, “Ăn cơm của em đi.”
Hứa Ý Nồng làm mặt quỷ trêu lại anh, xem ra tình cảm hai anh em rất tốt.
Ăn cơm xong ở lại chơi thêm một lát mới đưa mẹ chồng về, vừa về đến nhà Đồ Tiểu Ninh đã lấy chiếc khăn choàng mua ở đảo bali ra tặng cho bà, bà rất vui, còn nhờ Đồ Tiểu Ninh giúp cầm gương lên soi, nhìn sắc mặt của mẹ chồng càng ngày càng tốt lên, Đồ Tiểu Ninh cũng rất vui.
Ở bên cạnh tới khi mẹ chồng ngủ, cô nhìn thấy Kỷ Dục Hằng ở trong phòng làm việc bận rộn trước máy tính, hình như là đang làm việc, cũng không muốn làm phiền anh nên đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Sau khi đi ra thì thấy Kỷ Dục Hằng đang ở phòng khách uống nước, nhìn thấy cô đi ra thì hất hất cằm về phía điện thoại của cô, “Wechat của em cứ liên tục kêu.”
Đồ Tiểu Ninh cầm lấy điện thoại lên xem, đều là tin nhắn của bạn Triệu Phương Cương gửi đến.
[Xin chào.]
[Em không online sao?]
[Còn đang tăng ca sao?]
[Xin chào?]
Đồ Tiểu Ninh đầu óc choáng váng, “chuyện tốt” Triệu Phương Cương làm cho cô, bây giờ cần làm sao để kết thúc.
Cô nhìn về phía Kỷ Dục Hằng một cái, nhịn không được oán hận, “Triệu Phương Cương cũng thật là, cứ nhất quyết muốn giới thiệu cho em, bây giờ cũng không biết xử lý thế nào với người bạn này của anh ấy nữa.”
Kỷ Dục Hằng bưng ly nước trên tay, thân hình cao lớn đứng im, giọng nói nhàn nhạt, “Nếu lúc đó em thừa nhận đã có người trong lòng, thì sẽ không có việc này rồi.”
Đồ Tiểu Ninh nắm chặt điện thoại di động, một lát sau mới nói, “Em là sợ bọn họ lại hỏi thêm, giống như hỏi về đối tượng xem mắt của Hứa Phùng Sinh vậy, em cũng không thể cho họ xem ảnh được.”
“Em không cho xem thì chỉ cần nói mấy câu là được mà, bọn họ còn có thể lấy dao kề lên cổ em đe dọa sao?” Kỷ Dục Hằng đặt ly nước xuống bàn, giọng nói có hơi gượng gạo, “Việc này là phiền não em tự tìm, em cũng phải tự xử lý.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn cái biểu cảm cao ngạo không liên quan đến mình này, trong lòng buồn bực nói không ra lời, lại xem lẫn một chút ấm ức.
Việc ẩn hôn này cô cũng rất bất đắc dĩ, ngày ngày ở trước mặt người khác diễn trò đã đủ mệt rồi, bây giờ lại thành ra lỗi của cô, cô vốn cho rằng anh sẽ hiểu nỗi khổ trong lòng cô, xem ra là cô tự mình đa tình rồi.
Cô cầm điện thoại đi vào phòng, “Đúng vậy, là em tự tìm rắc rối, nhưng em lại không có người trong lòng, bịa ra một người thì sẽ phải dùng người đó đi nói dối vô số lần, giống như quan hệ hiện tại của chúng ta vậy, lúc nào cũng phải chú ý, đã đủ khiến cho em phải cẩn thận dè chừng rồi, lại sinh ra nhiều việc khác nữa, em cũng không có sức lực để lại đi giải quyết.”
Anh đứng yên không nhúc nhích, mãi một lúc lâu mới lên tiếng, nhảy qua đề tài khác, “Anh còn phải làm việc, em đi ngủ trước đi.”
Cô đắp kín chăn không để ý đến anh, nghe thấy anh đã đi qua phòng làm việc đóng cửa lại.
Cùng với tiếng khép cửa, trong lòng cô cũng có thứ gì đó trầm xuống, cô nhắm mắt, khóa điện thoại không để ý đến wechat, nói với bản thân mau chóng đi ngủ!