Tan làm, Đồ Tiểu Ninh đi thăm mẹ chồng, lúc từ trong bệnh viện đi ra lại nhận được điện thoại của Kỷ Dục Hằng.
“Tối nay có tiệc xã giao, không cần chờ anh về ăn cơm đâu.”
“Anh đó, chính là vết thương vừa lành đã quên đi nỗi đau.” Nghĩ đến bệnh mề đay của anh vừa lành lại đi uống rượu cô lại thấy không vui
Vừa nghe xong anh đãnói, “Không biết chú lấy được ở đâu một ít lươn đồng, nói là để bồi bổ sức khỏe cho mẹ cũng cho chúng ta ăn thử, chắc là đã gửi tới nhà rồi, chúng còn sống đấy em đừng động, đợi anh về.”
Đồ Tiểu Ninh chỉ lo lắng cho sức khoẻ của anh, vừa lái xe vừa dặn dò, “Anh uống ít rượu thôi đấy nhé.”
“Ừm.”
“Chỉ được uống đúng một ly rượu vang.”
“Được”
Tắt máy xong Đồ Tiểu Ninh chợt phát hiện mình lại bắt đầu thích càm ràm, càng ngày càng giống một người vợ, cô ném chiếc túi lên ciếc ghế phụ, bất giác cười, sau đó lái xe đi.
Một mình trở về nhà, cô giống như thường ngày đi thay quần áo trước, sau đó đến nhà bếp tìm đồ ăn, chỉ cảm thấy hôm nay nền nhà có chút nhớt nhớt, cúi đầu đã nhìn thấy một đoàn bóng đen, cô không kìm nổi sự sợ hãi, bật đèn phòng bếp, nhìn thấy lươn bò trên sàn nhà, vừa thô vừa lớn vừa dài, trông giống hệt rắn, ngọ nguậy liên tục trên mặt sàn ánh như muốn bò về phía cô.
Cô sợ hãi hét lên, nhanh chóng tháo chạy lên sofa phòng khách, cố gắng bình tĩnh lại, tìm điện thoại, nhưng túi xách đang ở hành lang, lươn đã từ trong nhà bếp bò ra, cô không dám bước xuống.
Trời ơi, tại sao con này lại có ‘tạo hình’ đáng sợ như vậy?
Cuối cùng cô không còn cách nào khác, vượt qua nơi mấy con lươn bò, nhanh chóng chạy đến hành lang, lấy chiếc túi rồi lập tức leo lên bàn ăn, bây giờ ngay cả sofa phòng khách cô cũng cảm thấy xa.
Tay cô run rẩy gọi điện thoại cho Kỷ Dục Hằng.
Kỷ Dục Hằng đang cùng sếp tổng của ngân hàng ăn cơm cùng đồng nghiệp cũ là giám sát ngân hàng, điện thoại sáng lên anh liếc qua nhìn, nhân lúc mọi người đổi ly qua chén cầm điện thoại lên.
“Dục Hằng, cậu trước đây ở trên bàn rượu chưa từng chạm đến điện thoại, có phải có chuyện gì rồi không?” Những giám sát ngân hàng đến đây đều là lãnh đạo cũ, rất hiểu rõ anh.
Kỷ Dục Hằng nhìn mà không nói gì, có chút ý nghĩa ngầm nhận định.
Giám đốc ngân hàng cũng vui đùa, “Ồ? Kỷ Dục Hằng có đối tượng rồi? Vậy mà cũng không dẫn tới cho mọi người gặp?”
Kỷ Dục Hằng chỉ nói, “Cô ấy ngại.”
“Ái chà chà, tiểu thư nhà nào vậy, trước đây giới thiệu bao nhiêu cô cho cậu đều không chịu gặp, ngay cả ảnh cũng không xem, bây giờ bẵng một thời gian lại đã tìm được người rồi, rốt cuộc là cô gái xinh đẹp nào có thể khiến Kỷ tài tử của chúng ta rung động, chúng tôi rất tò mò đấy.” Người của giám sát ngân hàng trêu chọc nói.
Điện thoại vẫn đang rung, anh cười vui vẻ: “Đợi sau này có cơ hội sẽ dẫn cô ấy đến chào hỏi mọi người.”
Người trong bàn đều xua xua tay nói với anh, “Nhanh nghe máy đi, từ trước tới nay chưa thấy cậu để tâm tới cuộc điện thoại nào như vậy.”
Kỷ Dục Hằng cáo từ xong mới rời khỏi ghế, anh dựa vào hành lang nhận điện thoại.
Giọng nói mang theo nức nở của Đồ Tiểu Ninh lập tức truyền đến, “Chồng ơi.”
Anh nhíu mày: “Sao vậy?”
Cô nức nở: “Con, con lươn kia, đã bò ra hết rồi, bò khắp nơi trong nhà, chúng giống rắn quá, đáng sợ lắm, em sợ.”
Anh nhíu mày, “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Trốn ở trên bàn ăn.”
“Đừng động, anh sẽ nhanh chóng về ngay.”
Cúp máy, anh đi về hướng sảnh trước của nhà hàng.
“Xin chào, xin hỏi anh cần gì?”
“Có bút và giấy nhớ không?”
“Có ạ.” Nhân viên phục vụ đưa cho anh chiếc bút và tờ giấy nhớ.
Anh viết một dãy số và đẩy tờ giấy nhớ lại cho nhân viên phục vụ, “10 phút sau giúp tôi gọi tới số điện thoại này, cô không cần nói gì, chỉ cần bên kia nghe máy thì tắt ngay.”
Nhân viên phục vụ nhìn tờ giấy nhớ, gật gật đầu, “Vâng thưa quý khách.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Anh quay trở lại bàn tiệc, tiếp tục uống rượu với bọn họ, quả nhiên 10 phút sau điện thoại gọi tới.
Điện thoại anh úp ở bàn ăn, chỉ rung, anh lấy lên xem lướt qua, sau đó nói nhỏ với tổng giám đốc ngân hàng bên cạnh.
“Sếp, tôi nghe điện thoại chút, là cục trưởng Nhậm của cục tài chính.”
Tổng giám đốc ngân hàng nghe vậy thì lập tức chuyển sự chú ý từ trên bàn rượu qua người anh, “Được được được, cậu đi đi.”
Anh vừa ra ngoài, khoảng bằng thời gian hút xong một điếu thuốc, anh tiếp tục đi vào.
Tổng giám đốc ngân hàng hỏi anh, “Chuyện gì vậy?”
Kỷ Dục Hằng vừa rót rượu cho anh ta vừa nói, “Không có chuyện gì, uống nhiều quá, tụ tập không đủ người đánh bài muốn rủ tôi, nhân tiện nói chuyện tình hình thực tập của con gái ông ấy ở bộ phận.”
Tổng giám đốc ngân hàng nhận rượu anh đưa qua, “Cục trưởng Nhậm đúng là cao thủ giải thi đấu poker mỗi năm của thành phố C, ông ấy tìm cậu để rèn giũa kỹ năng đánh bài cậu nên phối hợp cùng đi, nghe nói con gái ông ấy hiện tại đang đi theo tiểu Triệu của bộ phận cậu để học hỏi?”
“Vâng, Tiểu Triệu cũng là người quản lý dịch vụ khách hàng lâu năm, đi theo anh ta có thể học hỏi được rất nhiều, cô ấy cũng nhận anh ấy là sư phụ.”
“Tiểu Triệu quả thực là tinh ranh, giống hệt cha cậu ta, đều xảo quyệt, đúng là cha nào con nấy mà, bảo cậu ta dẫn dắt con gái nhà người ta cho tốt, đừng dạy những điều sai trái vô lý.”
“Vâng.” Nhìn anh ta uống nửa ly rượu trắng, Kỷ Dục Hằng lại đưa qua sang một ly trà.
Anh ta uống một hớp rồi nói, “Nếu như Cục trưởng Nhậm đã hẹn cậu, thể diện này cậu vẫn phải giữ cho ông ấy, ở đây cậu không cần ở lại, để tôi đối phó.”
Kỷ Dục Hằng nói, “Việc không quan trọng, tôi ở lại đây một lúc nữa.”
Anh ta lại nói, “Mấy người bên chính phủ ấy à, cậu vẫn lf nên nhanh chóng đi đi, đừng chào tạm biệt nữa, cậu cứ đi thẳng, phần còn lại tôi sẽ xử lý.”
Kỷ Dục Hằng gật đầu, ngồi một lúc sau đó giả vờ đi nhà vệ sinh rồi rời đi.
Về đến nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy khắp sàn nhà đều là lươn, còn có Đồ Tiểu Ninh đang ngồi trên bàn ăn đợi anh về.
Thấy anh về, cô khóc òa lên, “Chồng ơi.”
Kỷ Dục Hằng vứt chìa khóa xe xuống bước nhanh vào trong.
Đồ Tiểu Ninh thấy anh bước tới thì đứng dậy, sau đó mượn bàn nhảy lên người anh, Kỷ Dục Hằng duỗi tay đón lấy cô, ôm trong vòng tay.
“Con này nhìn thật giống rắn, quá đáng sợ, em vừa về đến nhà đã nhìn thấy bò khắp sàn nhà.” Cô hoảng sợ, đôi tay ôm chặt lấy cổ anh.
Chóp mũi đều là mùi hương đặc biệt trên người cô, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Không sao, để anh xử lý.”
“Nó có cắn người không?” Cô vùi đầu vào cổ anh hỏi.
“Không đâu.”
Xoa dịu Đồ Tiểu Ninh xong, Kỷ Dục Hằng bắt đầu bắt lươn, thật là bò đi khắp mọi nơi.
Đồ Tiểu Ninh đứng ở trên sofa chỉ tay, “Bên đó, ở đây! Dưới kia!”
Bắt một lúc lâu mới bắt hết được chúng bỏ lại vào trong chiếc xô, Đồ Tiểu Ninh vẫn không yên tâm, bảo anh tìm kỹ xem có sót con nào không.
“Hết rồi.” Cho đến khi anh nói một cách khẳng định cô mới dám từ sofa bước xuống.
Kỷ Dục Hằng đặt xô đựng lươn vào trong bếp, nhìn thấy chiếc túi trước đó chú đựng lươn mang tới, lại sợ ngạt chết lươn cho nên không thắt chặt miệng túi, chắc là chú cũng vội nên mang đến đặt xuống nền nhà bếp rồi về luôn, lươn ở bên trong ngọ nguậy làm ngã cái túi xuống, lúc ngã xuống toàn bộ lươn thuận theo miệng túi lỏng bò ra.
Đồ Tiểu Ninh cầm cây lau nhà lau sạch sàn nhà, nhìn anh đang ở phòng bếp đi qua đi lại, hóa ra là anh đang làm lươn, anh dùng kéo cắt đứt đầu chúng, sau đó rạch bụng, thấy anh vẫn đang mặc áo sơ mi, xắn ống tay áo lên đến khủy tay, lộ ra bắp tay rắn chắc, động tác vô cùng thuần thục nhanh nhạy, rõ ràng có chút không hài hòa nhưng vẫn khiến cô nhìn đến ngẩn ngơ.
“Ngày mai em cũng mang qua cho bố mẹ một ít, bây giờ muốn mua được lươn đồng rất khó.”
“Vầng.” Đồ Tiểu Ninh không nhịn được sát lại gần, “Ông xã, sao cái gì anh cũng biết làm vậy?”
“Con nhà nghèo thì sớm biết làm việc nhà.”
Cô bối rối, “Nhà em cũng không giàu, em chỉ biết nấu vài món ăn đơn giản.”
Anh đem lươn đã làm xong đi rửa, “Anh là gia đình đơn thân, dù sao cũng khác những gia đình bình thường khác.”
Lúc anh nói câu này giống như đang nói đến chuyện bình thường, nhưng Đồ Tiểu Ninh nghe thấy lại rất đau lòng.
Cô duỗi tay từ phía sau ôm lấy eo anh, sống lưng anh đơ lại.
“Sau này, anh còn có em.” Cô tựa vào lưng anh nói nhỏ.
Sau này anh còn có em, bất luận lúc vui lúc buồn, em đều ở cùng anh.
Nhưng giọng nói của cô quá nhỏ, nhỏ đến mức bị tiếng nước lấn át
Anh không nghe rõ, chỉ “ừ” một tiếng.
Cô ngửi mùi bạc hà trên người anh, không nói gì, anh cũng không hỏi gì, cứ để cô ôm mình giống như một chú gấu túi.
Ngoại trừ tiếng nước chảy, tất cả đều rất yên tĩnh, dường như không gian lúc này chỉ thuộc về hai người bọn họ, ngay cả những chiếc đèn huỳnh quang trắng trong nhà bếp cũng tạo cho người ta cảm giác êm dịu và ấm áp.
Qua một lúc cô lại nói: “Chồng ơi.”
“Ừ?”
“Em có thể nói chuyện công việc một lúc được không?” Cô hỏi giống như đang xin phép.
“Nói đi.”
Cô lại úp mặt vào tấm lưng rắn chắc của anh, “Hôm nay Hình tổng của bộ phận phát triển thị trường số ba chặn em ở cửa nhà vệ sinh.”
Động tác trên tay anh dừng lại, âm thanh trầm lắng vài phút, “Chặn em làm gì?”
Đồ Tiểu Ninh do dự một lúc mới nói, “Anh ta nói để em sang bộ phận anh ta, nói đi theo anh không có tiền đồ, anh ta sẽ chuyển qua nhân viên chính thức cho em.”
Kỷ Dục Hằng tắt ngay vòi nước rồi hỏi, “Sau đó?”
“Sau đó anh ta lại xích lại gần em.”
Kỷ Dục Hằng xoay người lại nhìn cô, Đồ Tiểu Ninh lại nói, “Em cảm thấy có gì đó không ổn nên nói bỏ quên điện thoại trong toilet cần quay lại lấy, thế mới trốn được.”
Kỷ Dục Hằng ném con lươn trong tay vào trong thau nước, âm thanh lạnh lùng, “Sau này đừng để ý anh ta.”
“Em và anh ta vốn dĩ không có gì để tiếp xúc, cũng vì lần tranh giành khách hàng lần trước, nhưng anh ta thế mà lại nhớ tên của em.”
Cô nghĩ một lúc lại nói, “Anh Tiểu Triệu nói anh ta mưu mô bất chính, có phải lần trước chuyện giành khách hàng làm cho anh ta không vui, muốn chờ thời cơ trêu chọc em không?”
“Anh ta dám?” Kỷ Dục Hằng lại một nhát kéo cắt đứt đầu con lươn.
Phản ứng của anh khiến cô rất vui vẻ, thể hiện là anh đang quan tâm cô
Cô nhịn không được bĩu môi, lại nghe anh nói, “Trước đây em ở vị trí quản lý khách hàng không có tích lũy, bây giờ lại vừa mới khởi bước, việc chuyển qua nhân viên chính thức ít nhất hiện tại không dễ như vậy.”
Lời nói của anh khiến Đồ Tiểu Ninh một lần nữa đối diện với hiện thực, cô cụp mắt xuống, “Em biết rồi.”
“Việc em cần làm là chăm chỉ học hỏi, chăm chỉ làm việc, những cái khác trong lòng anh đã có dự định.” Đây là lần đầu anh nhắc đến việc chuyển qua nhân viên chính thức với cô, bọn họ là cấp trên cấp dưới, thực ra không nên bàn về chủ đề nhảy cảm này một cách riêng tư.
Đồ Tiểu Ninh lại dính vào người anh, “Chồng à, em có gây khó dễ cho anh không?”
Bọn họ là vợ chồng, trong công việc nên né tránh, cho dù sau này cô có thể chuyển chính hay không, nếu như mối quan hệ của bọn họ bị phát hiện, anh sẽ bị nghi ngờ là thiên vị, cô không muốn vì mình mà lại ảnh hưởng đến anh, do đó ngay cả việc lớn như chuyển nhân viên chính thức cũng bắt đầu có sự băn khoăn.
Anh tiếp tục mở vòi nước, nói: “Không đâu.”
Nhưng xã hội phức tạp, lòng người hiểm ác, trong ngân hàng có bao nhiêu người mong sao nắm được thóp anh, khiến anh lộ ra sơ hở, cô suy nghĩ vậy nên vẫn hơi sợ, “Đợi em độc lập một thời gian, đủ mạnh mẽ, có được kinh nghiệm nhất định với vị trí quản lý dịch vụ khách hàng, đến lúc đó nếu như ngân hàng khác tuyển dụng quản lí dịch vụ khách hàng công, em sẽ nhảy qua.” Suy nghĩ này cũng không phải đột nhiên nghĩ ra, mà cô đã cân nhắc rất lâu mới nghĩ ra được kế sách vẹn toàn này, chỉ có như vậy sau này bọn họ mới không bị ảnh hưởng, mới có thể hồi phục lại bình thường, không cần hốt hoảng lo sợ, không cần tiếp tục diễn kịch, không cần giấu giếm, cô có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.
Anh vẫn đang rửa lươn, “Bây giờ em đang nghĩ làm thế nào để rời bỏ anh rồi à?”
Đồ Tiểu Ninh tựa vào lưng anh bĩu môi, “Đâu có, em chỉ cảm thấy mối quan hệ như thế này luôn không thể duy trì được cả đời.”
Cô không muốn cứ trốn sau lưng anh, cô cũng có lòng tham muốn nắm tay anh ở trước mặt mọi người.
“Đừng nghĩ nhiều, chuyện công việc anh tự có chừng mực.” Anh nói như vậy.
Cô gật đầu, không còn nói gì, chỉ vòng tay ôm eo anh chặt hơn.
Cô đương nhiên tin tưởng anh có thể xử lý tốt, chỉ là thiếu chút lòng tin đối với chính mình.