Ngày hôm sau tan làm, Đồ Tiểu Ninh nghe lời của Kỷ Dục Hằng mang lươn hôm qua anh làm về cho cha mẹ.
“Ôi chỗ lươn này con lấy ở đâu vậy?” Bà Đồ ở trong bếp nhìn túi lươn đầy ắp hỏi.
“Chồng của dì út cho đấy ạ, con rể của mẹ bắt con hôm nay phải mang qua cho cha mẹ.” Đồ Tiểu Ninh khát nước, vội vàng uống.
Bà Đồ đắc ý, “Vẫn là con rể mẹ tốt, không giống con gái đã lâu không biết về nhà thăm cha mẹ.”
“Vâng vâng vâng, con rể mẹ là tốt nhất, sau này bảo con rể nuôi mẹ nhé.” Đồ Tiểu Ninh cố ý trêu mẹ.
Bà Đồ đánh cô, đuổi cô ra khỏi phòng bếp, lại hỏi, “Đã đến bệnh viện thăm mẹ chồng con rồi chứ?”
Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu.
“Vậy thì đừng về nhà nấu ăn nữa, ở đây ăn đi, vừa hay có lươn.”
Đồ Tiểu Ninh cười toe toét, “Con cũng không có ý định về, vốn đã có dự định đến ăn chực cơm.”
Bà lườm cô mắng yêu, “Đã lập gia đình rồi còn giống như đứa trẻ, chồng con cũng không trách con.”
“Anh ấy đã quen rồi, không trách con đâu.” Đồ Tiểu Ninh buột miệng, cũng không biết lúc này tự tin từ đâu ra mà cô nói được câu đấy.
Giống như Lăng Duy Y nói, cô luôn ỷ vào việc anh chiều cô, trong cuộc sống, dường như quả thực là việc gì anh cũng đều chiều theo ý cô.
Bà Đồ nhìn đáy mắt cô tự nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc, khóe miệng cũng bật cười theo, sau đó cúi đầu tiếp tục bận rộn.
“Dục Hằng có đến ăn không?” Bà hỏi, Trong lòng vẫn đang nghĩ về con rể.
“Anh ấy phải đi xã giao rồi, không đến đâu ạ.”
“Nó làm bộ phận quản lý áp lực chắc lớn nhỉ?”
“Lớn, lớn đến nỗi hai ngày trước toàn thân đều nổi mề đay, mấy đêm liền không ngủ ngon giấc.”
“Hả? Thắng bé mắc bệnh này?” Bà Đồ dừng động tác lại, “Lần trước còn phát viêm phế quản, xem ra thể chất cũng không tốt lắm, cần chú ý chăm sóc.”
“Anh ấy từ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ chồng con vừa làm cha vừa làm mẹ, còn phải đi dạy học kiếm tiền, lúc đó làm gì có tinh thần sức lực dành thời gian chăm lo tới chuyện ăn uống của anh ấy, anh ấy lúc nhỏ đều tự mình nấu cơm, món ăn đạm bạc mà vẫn có thể cao lớn như vậy cũng là quá may mắn.” Nói đến đây lòng Đồ Tiểu Ninh lại nhói đau.
Nếu thời cấp hai biết anh sẽ là chồng của mình, cô cho dù không theo đuổi các ngôi sao cũng phải tiết kiệm tiền tiêu vặt mua đồ ăn ngon cho anh ăn.
Bà Đồ thở dài, cũng đau lòng theo, “Các con bây giờ bận rộn công việc, ngày nào cũng phải chạy tới bệnh viện, tan làm thì đến chỗ mẹ ăn cơm đi, mẹ và cha con hai người cũng phải nấu cơm hằng ngày, thêm hai đứa thì cũng là thêm hai đôi đũa mà thôi, vừa hay mẹ cũng có thể làm một chút đồ ăn ngon cho Dục Hằng bồi bổ.”
Đồ Tiểu Ninh xua tay, “Chuyện này con đã từng nói rồi, nhưng mà con rể mẹ không chịu.”
“Vì sao?” Bà Đồ nhíu mày
“Anh ấy nói, lập gia đình rồi thì đừng làm phiền người lớn.”
“Thắng bé này, cái gì mà phiền với không phiền, về đây mẹ nói với nó.” Bà Đồ vừa nói vừa đổ lươn vào chậu.
Đồ Tiểu Ninh nhìn bà rửa lươn lại nhắc nhở, “Mẹ, chỗ này còn có phần của mẹ chồng con, lúc mẹ nấu bỏ ít muối trước để lại cho con một bát, ngày mai con phải mang đến bệnh viện.”
Bà đồ nhìn liếc cô, “Biết rồi, mẹ sẽ ăn giành phần của mẹ chồng con sao?” Bà đưa tay gõ nhẹ vào trán cô, “Con nhé, bây giờ đối xử với mẹ chồng tốt hơn hơn người mẹ ruột này rồi.”
Đồ Tiểu Ninh duỗi tay xoa xoa mặt, “Đâu có, tốt như nhau mà.”
Bà Đồ nhịn cười cố giả vờ trách móc, “Mau ra ngoài đi, mẹ phải nấu đồ ăn rồi.”
“Vầng.”
Tối nay ông Đồ cũng không về ăn, có lươn, bà Đồ cũng không làm thêm nhiều món khác, hai mẹ con ăn bữa ăn đơn giản.
“Hiện tại hai con quản lý tiền như thế nào?” Khó khăn lắm hai mẹ con mới gặp nhau, bà Đồ có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.
“Cùng nhau quản.”
“Cùng nhau quản? Quản bằng cách nào?”
“Mấy khoản tiền gửi gì đó là do con quản, vốn cổ phiếu và những cái phải hao tổn đầu óc thì do anh ấy quản.”
Bà Đồ buông đũa, “Chồng con đưa tiền cho con rồi sao?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Đưa rồi ạ.”
Bà Đồ không kìm được sự háo hức trong lòng, “Bao nhiêu?”
“Anh ấy trước đây ở vị trí giám sát ngân hàng kiếm không được nhiều, cộng thêm khoản trước đây kiếm ở Mỹ, cũng chỉ tiết kiệm được tầm năm sáu trăm nghìn?”
“Cũng chỉ á?” Bà Đồ cảm thấy bây giờ con gái bà nói chuyện cũng thật có khí thế, nhân tiện hỏi, “Vậy bây giờ có thể kiếm được bao nhiêu?”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy nên nhắc mẹ chuẩn bị tâm lý trước, cô bảo mẹ giơ tay lên trước.
“Làm gì vậy?” Bà Đồ không hiểu.
“Mẹ vẫn nên chống cằm trước đi rồi con sẽ nói cho mẹ nghe.”
Bà Đồ hừ cô một tiếng, “Nói nhanh.”
Đồ Tiểu Ninh giơ ra bảy ngón tay.
“Lương bảy trăm nghìn tệ?”
Cô lắc đầu, “Bảy con số.”
Bà đồ tính toán con số tốt hơn cô, không cần đếm ngón tay đã phản ứng lại, nhưng vẫn kinh ngạc, “Lương một năm lên tới hàng triệu tệ?”
Đồ Tiểu Ninh lại nói với bà, “Nhưng cũng cần xem thành tích công việc, nhưng ước chừng cũng không chênh lệch mấy.”
Bà Đồ vỗ đùi, vui mừng khôn xiết, “Đồ Tiểu Ninh ơi là Đồ Tiểu Ninh, con xem con trước đây không tin lời thầy bói nói với mẹ, mẹ chọn cho con ông chồng này như thế nào! Con nhặt được cục vàng rồi! Trước đây đều đồn đại sếp của bộ phận phát triển thị trường ở DR tiền lương mỗi năm đều phải lên tới hàng triệu tệ, lúc đó mẹ còn không tin, bây giờ thì mẹ tin thật rồi.” Lại gõ gõ bàn, “Con bây giờ cho dù không chuyển chính thức được, cũng đã có chồng con lo rồi, cũng không cần lo ăn lo uống nữa.”
Đồ Tiểu Ninh lại không đồng tình với quan điểm này của bà, “Đàn bà làm sao có thể luôn dựa dẫm vào đàn ông, vẫn cần phải có sự nghiệp riêng của mình.”
“Nói là nói như vậy thôi, nhưng đàn ông có thể kiếm tiền thì gia đình cũng ổn định hơn nhiều.” Bà Đồ càng nghĩ càng vui mừng, cảm thấy mình thật sáng suốt khôn ngoan, rất đắc ý, “Đấy, con thấy tầm nhìn của mẹ tốt chưa, mẹ nói cái gì thì đến cái đó, đừng khinh thường thiếu niên nghèo, chồng con cũng là người hăng hái không chịu thua kém.”
Đồ Tiểu Ninh không ngừng ghen tị, “Làm như kiểu con rể mới là do mẹ sinh ấy.”
“Mẹ cũng rất muốn sinh được một đứa con trai ưu tú như vậy, nếu mà có đứa con trai như thế thì mẹ nằm mơ cũng phải cười tỉnh.” Bà tiếp tục khiêu khích cô.
Đồ Tiểu Ninh không phục, “Tại sao không nói là nhờ có con nên mới vượng anh ấy chứ, vậy không phải thầy bói đã nói con trời sinh có tướng vượng phu hay sao?”
“Vượng thì vượng, ông ấy còn nói hai người các con vượng cho nhau.” Bà đồ gắp lươn vào bát cô, “Ăn nhiều chút, ngôi sao may mắn của nhà chúng ta.”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mẹ nói thế còn nghe được, nên ăn vài miếng lươn.
Hai mẹ con đã lâu không tâm sự, đã nói rất nhiều chuyện, trời đã tối rồi mà Đồ Tiểu Ninh không chú ý, cho đến khi Kỷ Dục Hằng gọi tới cô mới phát hiện đã hơn 10 giờ rồi.
“Chồng à, anh về đến nhà chưa?” Cô nhận điện thoại, giọng điệu nhu mì khiến cho bà Đồ đang gọt cam bên cạnh cũng phải quay sang nhìn cô.
“Vẫn chưa, em về chưa?”
“Chuẩn bị về đây.”
“Chưa đi thì đừng đi nữa, vừa hay anh ăn cơm gần đây, đi qua đó cũng chỉ cách vài con đường, ở lại một đêm, ngày mai anh lại tới lấy xe, khỏi cần nhờ lái xe thuê.”
“Được, vậy anh đi từ từ.”
“Ừ.”
Đặt điện thoại xuống, Đồ Tiểu Ninh nói với mẹ, “Mẹ, tối nay chúng con ở đây.”
Mẹ càng vui mừng, “Được, mẹ cũng đã mua mấy bộ đồ ngủ cho Dục Hằng rồi.”
“Anh ấy mặc cỡ nào mẹ có thể nhìn là biết sao?”
Mẹ chê trách cô, “Chồng con dáng chuẩn thế kia, cần gì phải đo!”
Đồ Tiểu Ninh nghĩ cũng đúng, nên ăn một miếng cam.
Qua một lúc có tiếng âm thanh chìa khóa mở cửa, cô nghĩ Kỷ Dục Hằng cũng không có chìa khóa nhà cô, nhìn thấy là cha đã về, Kỷ Dục Hằng đang dìu ông ấy.
Đồ Tiểu Ninh và mẹ nhanh chóng nghênh đón, “Hai người sao lại về cùng nhau?”
“Vừa đúng lúc gặp cha ở trước cổng tiểu khu.” Kỷ Dục Hằng nói, ánh mắt rơi trên người Đồ Tiểu Ninh.
Cả hai đều uống rượu, nhưng ông Đồ không còn tỉnh táo như anh, đã say bí tỉ, ông quàng vai Kỷ Dục Hằng, không ngừng vỗ, “Con rể ngoan của cha, cha đúng là có một người con rể tốt.”
Bà Đồ nhanh chóng đỡ lấy ông từ trên người Kỷ Dục Hằng, “Uống thành ra như vậy, ông bị sỏi thận vẫn chưa đủ đau đúng không? Ông hôi chết đi được, đừng lây qua cho con.”
Nhưng ông Đồ bá vai Kỷ Dục Hằng không buông, ông nhìn trái nhìn phải, gọi không rõ ràng, “Dục Hằng, Dục Hằng.”
Kỷ Dục Hằng giúp ông vịn chắc, “Cha, con ở đây, cha yên tâm.”
Ông Đồ xua tay, “Cha không sao, cha không sao.” Nhìn thẳng vào anh sau đó vỗ vỗ vai anh, “Con, trước đây con một mình thật không dễ dàng, sau này, sau này cha là cha con.” Ông lại vỗ vỗ ngực mình, “Có cha ở đây, đừng sợ, đừng sợ.”
Rõ ràng là lời nói say rượu của ông, nhưng khiến tất cả mọi người im lặng.
Lúc đó Đồ Tiểu Ninh trong lòng không vui vẻ gì, nhưng nhìn thấy anh vẫn dùng cánh tay đỡ lấy cha, nhẹng nhàng nói, “Vâng, cha.”
Không biết có phải là ảo giác của cô không, có lúc cô cảm thấy đáy mắt anh đỏ hoe, nhưng nhìn lại thì lại thấy bình thường.
Sau đó mẹ kéo cha ra, “Uống say bí tỉ là lại bắt đầu nói lảm nhảm, mau đứng dậy, ngày mai con nó còn phải đi làm! Đừng làm mệt con.”
Thế là ông Đồ bị bà kéo qua, nhưng vẫn còn đang say mèm, ông nâng mặt bà Đồ lên hôn một cái, “Vợ à, tôi yêu bà.”
Bà Đồ sững người, sau đó đỏ mặt đẩy ông Đồ ra, “Ông muốn chết sao, ở trước mặt con mà làm gì đó, già rồi không nghiêm túc!” Kéo ông bước về phòng, còn ngoảnh đầu nói với Đồ Tiểu Ninh, “Các con tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, cha con tối nay uống quá nhiều nên nói linh tinh rồi, xem mẹ trị ông ấy thế nào!”
Cửa phòng ngủ khép lại, Đồ Tiểu Ninh nhìn Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng cũng đang nhìn cô.
Màn ân ái của cha mẹ như vậy cô thực ra đã quen như chuyện thường ngày, ông Đồ uống nhiều sẽ như vậy, nhưng ở trước mặt Kỷ Dục Hằng vẫn là lần đầu.
“Cha em mỗi lần uống nhiều đều có hành động như vậy.” Cô vừa lấy dép cho anh vừa giải thích.
“Rất hay, rất ngọt ngào.”
Anh chỉ mới trải qua một thời gian ngắn về hình ảnh gia đình ba người ấm áp như vậy trước năm 12 tuổi, nên bây giờ anh cảm thấy rất ấm áp và ngưỡng mộ.
Đồ Tiểu Ninh kéo tay anh, lại gần ngửi ngửi mùi trên người anh, hôm nay mùi rượu không nặng, xem ra không uống nhiều.
“Pha cho anh ly nước mật ong nhé?” Cô nói.
Anh không nói gì, chỉ là tay dùng lực kéo cô vào trong vòng tay, sau đó cúi đầu hôn.
Đồ Tiểu Ninh thuận thế nhón chân vòng tay ôm cổ anh, tăng thêm độ sâu của nụ hôn.
Đồ Tiểu Ninh bảo anh đi tắm rửa, cô lấy Ipad của nhà lướt tik tok, ngoại trừ QQ cô không tải ứng dụng giải trí nào về, bởi vì cô biết mình không kiềm chế tốt, mà những thứ này chơi sẽ nghiện, cô sợ ảnh hưởng đến công việc hằng ngày, dứt khoát gỡ bỏ, chỉ để lại QQ lúc có thời gian rảnh lướt giải trí, nhưng về đến nhà vẫn là có thể chơi một lúc trên Ipad.
Lướt liên tục mấy chủ đề hót # mở lon bằng một tay#, đều là video người đàn ông mở lon bằng một tay, bình luận cùng một màu đều là:
—– ahhhhhh! rất đẹp trai!
Mấy mà cuồng tay nhìn vào chắc chớt quá!!!!
Nhìn bàn tay đã muốn có bầu rồi!
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh, cô nghĩ đến năm lớp 9 cô lần đầu bị bạn cùng bàn kéo đến hành lang nhìn anh, lúc đó anh đứng ở nhà xe, ngồi xuống ghế sau xe đạp, lúc đó anh cũng dùng một tay mở nắp lon, rồi ngẩng đầu uống một ngụm, ngay lập tức đã gây chấn động toàn bộ nữ sinh trong trường.
Lúc đó cô nhìn không có chút cảm giác gì, nhưng sau nhiều năm nghĩ lại, mặt đỏ, tim đập giống như thiếu nữ.
Nếu như thời gian có thể quay lại, cô nhất định sẽ đánh thức tuổi trẻ của mình, lớn tiếng nói với cô ấy, “Đồ Tiểu Ninh! Đu Idol làm cái khỉ khô gì! Theo đuổi cậu ấy đi! Cậu ấy là chồng mày đấy! Chàng hotboy ấy cũng chính là chồng của mày sau này đấy!”
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh không biết từ lúc nào tắm xong đứng bên cạnh cô, làm cô giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy anh sảng khoái sau khi ra khỏi bồn tắm, quần áo ngủ mẹ mua giống bộ quần áo bình thường, phía trên là chiếc áo phông rộng sọc trắng xám, phía dưới kiểu quần thể thao có chút bó, càng tăng thêm sự trẻ trung của anh, khiến cô xiêu lòng, tim đập không ngừng.
Cô nuốt nước miếng, còn giả vờ bối rối, “À, em đang xem cái này.” Cô đẩy Ipad về phía anh, mở lên video dùng một tay mở nắp lon.
Kỷ Dục Hằng liếc nhìn không cảm thấy hứng thú, nhưng Đồ Tiểu Ninh không định bỏ qua cho anh, “Ông xã, anh cũng biểu diễn một cái đi, em mà đăng lên kiểu gì anh cũng hot, có khi còn có thể thành người nổi tiếng trên mạng.”
Anh giơ tay vỗ nhẹ vào đầu cô, “Anh không biết.”
Cô kéo tay anh, “Ai nói vậy? Anh rõ ràng biết!”
Anh cúi đầu nhìn cô, “Em làm sao biết anh biết hay không biết?”
“Thời cấp ba em nhoài người trên hành lang nhìn thấy! Anh đứng ở nhà xe để xe đạp, cầm lấy một lon nước, sau đó tay trái….” Đồ Tiểu Ninh đột nhiên nhìn ánh mắt đối diện dần dần hiện lên ý cười của anh, trong lòng nghĩ xong rồi, cô đã hồ đồ đến mức bị một lời nói của anh mà bán đứng mình rồi.