Lục Tư Tĩnh chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ có ngày mình lại phải đưungs nhìn Đồ Tiểu Ninh lao vào vòng tay của một người đàn ông khác, cả người anh ấy như bị ngàn mũi tên đâm vào tim đau đớn. Lúc này, anh ấy có cảm giác như bị cô bỏ rơi khỏi thế giới của cô ấy.
Đồ Tiểu Ninh lọt thỏm trong vòng tay của Kỷ Dục Hằng, lúc này cô không muốn quan tâm trái tim của anh ở xa hay ở gần nữa, cô chỉ biết rằng cô cần anh hơn bao giờ hết. Chỉ cần có anh ấy ở đây thì cô có thể dựa vào bất kì lúc nào, chỉ có anh mới khiến cô yên tâm. Con tim anh ở xa thì cô sẽ theo đuổi, thế giới anh cao lớn thì cô sẽ trèo lên. Chỉ cần cố gắng, thì chắc chắn cô sẽ đến được đích, leo đến đỉnh. Chắc chắn.
“Anh đã liên lạc với viện trưởng ở đây, anh đã nói cho ông ấy biết tên của cha, lát nữa thôi sẽ có tin tức ngay.” Kỷ Dục Hằng ôm cô, cằm anh áp sát vào trán cô.
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, vòng tay của cô càng ôm chặt lấy anh, sợ rằng anh sẽ biến mất.
Kỷ Dục Hằng nhẹ nhàng vén tóc cô rồi lau nước mắt cho cô.
Hai nắm tay trong túi áo blouse của Lục Tư Tĩnh nắm chặt, móng tay anh hằn sâu vào da thịt, nhưng cái đau trong tay nào bằng được nỗi đau thấu tim. Anh ấy không chịu nổi hình ảnh hai người ấy ôm nhau trước mặt, nỗi đau này còn đau hơn cả hình phạt lăng trì. Anh ấy tự mỉa mai bản thân rồi quay lưng bước đi, giờ người ta đã là vợ chồng rồi, anh ấy đâu là gì nữa? Bạn trai cũ sao?
Quay lại văn phòng khoa, anh ấy cảm thấy buồn đến mức chỉ muốn hút một điếu thuốc. Nhưng tìm kiếm hồi lâu trong ngăn kéo lộn xộn của mình mà không tìm ra, một đồng nghiệp khác cũng trực ca đêm bước vào văn phòng. Anh ấy nghe thấy người đồng nghiệp đó đang nói chuyện, “Có một bệnh nhân nhập viện mổ sỏi thận, bệnh nhân đã phẫu thuật xong nhưng vì độ bão hòa oxy thấp nên được đưa vào phòng ICU. Viện trưởng vừa mới gọi điện riêng cho chủ nhiệm để hỏi thăm tình hình. Thực ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chẳng qua là không có đủ thiết bị cấp cứu trong phòng mổ, hơn nữa lại sợ tình hình bệnh nhân chuyển biến xấu sau mổ nên mới đẩy vào phòng ICU. Người nhà bệnh nhân chưa hiểu đầu đuôi tình hình mà đã hốt hoảng lên rồi. Nhưng mà việc này đã làm lớn lên tới viện trưởng thì chắc cũng vạ lây trúng tôi rồi.”
Những chuyện kiểu này ngày nào cũng xảy ra trong bệnh viện, lúc này Lục Tư Tĩnh chẳng còn tâm trạng muốn nghe, anh lật qua lật lại sách ôn thi thì nghe thấy một đồng nghiệp khác hỏi: “Chẳng trách vừa rồi tôi thấy chủ nhiệm vội vã đi ra ngoài. Bệnh nhân này là ai mà quan trọng thế?”
“Bệnh nhân này cũng không có lai lịch gì, nhưng nghe nói con rể họ giao thiệp rộng, dù sao cũng trực tiếp liên hệ cho viện trưởng.”
“Thời buổi bây giờ mà không giao thiệp rộng thì đâu có được, bệnh nhân đó tên gì thế?”
“Tên gì quên rồi, tôi chỉ nhớ cái họ hơi hiếm gặp, hình như họ Đồ, chữ Đồ trong từ hồ đồ ấy.”
Lục Tư Tĩnh đang lật sách đột nhiên dừng lại, anh bật máy tính lên, bắt đầu tra cứu lịch phẫu thuật trong các khoa hôm nay, vừa nhìn đã thấy, 4 giờ chiều, có một ca tiểu phẫu mổ sỏi thận phải, bệnh nhân tên là Đồ Thạch An.
Đầu ngón tay anh lạnh ngắt đặt trên con chuột máy tính, hóa ra là cha cô, lúc này anh như bị ai đó đấm một cú đau điếng.
Cha cô đang ở trong phòng bệnh của khoa của mình, rõ ràng là ở trong phòng khoa của mình, nhưng cho dù mình có đứng trước mặt gặng hỏi cô ấy, thì cô ấy cũng không nhắc đến dù chỉ một chữ, cô không muốn có bất kì liên hệ gì với mình, giống y hệt những gì cô đã nói, cô giờ đã là một người xa lạ, giữa hai người mãi mãi không còn là bạn bè nữa. Giờ cô ấy đã làm được điều đó.
Là do anh ấy, tất cả những chuyện này đều do anh gây ra. Chính anh là người đã đẩy cô ra xa, chính anh đã ép buộc cô phải rời xa anh, chính anh đã gửi cô đến với một người đàn ông khác. Mà người đàn ông này lại trưởng thành hơn anh, điềm tĩnh hơn anh, và giỏi giang hơn anh. Thậm chí trong ánh mắt dịu dàng mà người đàn ông đó nhìn cô cũng tràn đầy sự nuông chiều. Người đàn ông đó sẽ trao cho cô một cánh tay vững chắc để dựa dẫm, cũng sẽ ôm cô vào lòng, dỗ dành cô lau nước mắt giúp cô. Còn anh chỉ để cô khóc, để cô chờ đợi, khiến cô cảm thấy bất an, làm tổn thương cô. Là anh đã làm tan biến sự kiên nhẫn của cô, sự hiểu chuyện của cô, sự tốt bụng của cô, và cuối cùng ép cô phải thất vọng rời đi, và không bao giờ liên lạc lại với nhau nữa.
Một giọt nước mắt rơi trên con chuột máy tính, thêm một giọt nữa, anh nhắm mắt lại, dường như anh nhìn thấy cô thuở đại học, bóng hình xinh đẹp trong nắng, cô đang ôm cuốn sách che nắng, mỉm cười gọi anh, “Lục Tư Tĩnh.”
Nhưng cô gái ấy của anh, cũng là ngọn đèn sáng nhất ấy trong trái tim anh, giờ đây không còn đợi anh nữa, cô ấy sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa, cuối cùng anh đã mất cô, mất hết rồi.
Kỷ Dục Hằng cứ ôm lấy Đồ Tiểu Ninh cho đến khi điện thoại reo, một tay cầm điện thoại, thấy số lạ, anh bắt máy trả lời, là chủ nhiệm khoa tiết niệu của Nhân Tế.
Đồ Tiểu Ninh nghe nói là tin tức của cha cô, bèn ngẩng đầu nhìn anh, anh nghe điện thoại rồi dẫn cô vào trong bệnh viện.
“Dục Hằng đến rồi à?” Mẹ của Đồ Tiểu Ninh thấy con gái đi ra ngoài đã một lúc lâu mà chưa về, bà đang định đi tìm thì thấy con rể và con gái cùng đi vào.
Kỷ Dục Hằng cúp điện thoại, gọi: “Mẹ.”
“Là con gọi cho anh ấy.” Đồ Tiểu Ninh mũi vẫn còn nghẹt mũi.
“Con cũng thật là, mẹ đã bảo con đừng làm ảnh hưởng đến công việc của Dục Hằng.” Mẹ cô trách móc.
“Không sao, cũng không phải là bữa tiệc gì quan trọng lắm.” Kỷ Dục Hằng nói với bà Đồ.
Đồ Tiểu Ninh nép vào người Kỷ Dục Hằng, nghe anh nói chuyện với mẹ mình. Có anh ở đây, cô chẳng sợ gì cả.
Một lúc sau, chủ nhiệm khoa tiết niệu đi đến, ông ấy chính là bác sĩ mổ cho cha cô hôm nay, ông ấy chào Kỷ Dục Hằng rồi sau đó giải thích cặn kẽ cho anh nghe.
“Chỉ là chỉ số bão hòa oxy sau mổ có dấu hiệu hơi thấp hơn bình thường, chỉ số bình thường là 95% -100%, mà sau khi phẫu thuật chỉ số của bệnh nhân là 92%, con số này thực ra không nguy hiểm gì cả, chỉ là do thiết bị cấp cứu của bệnh viện chúng tôi nằm hết trong phòng ICU, cho nên, để đề phòng trường hợp khẩn cấp, thì bệnh nhân đã được đưa đến phòng ICU trước, chỉ cần chờ cho các chỉ số bình thường trở lại thì sáng mai có thể chuyển bệnh nhân qua phòng bệnh thường.”
“Vậy tình trạng gây mê của ông ấy đã hết chưa bác sĩ?” Mẹ cô lo lắng hỏi.
“Bệnh nhân đã qua cơn mê, chúng tôi đã sắp xếp y tá phòng ICU chăm sóc cho bệnh nhân.”
Mẹ của cô vẫn còn lo lắng, “Ông ấy tỉnh dậy không thấy tôi đâu, chắc chắn ông ấy sẽ sợ do không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Chủ nhiệm an ủi, “Chúng tôi sẽ nói cho bệnh nhân biết tình hình, chúng tôi sẽ cố gắng không làm bệnh nhân hoảng sợ.”
“Nếu ông ấy khát và đói thì sao?”
“Y tá sẽ chăm sóc cho ông ấy, mong bà đừng lo lắng.”
Mẹ cô còn muốn hỏi nữa, Đồ Tiểu Ninh nắm lấy tay mẹ để trấn an, “Mẹ, bác sĩ đã nói không sao rồi mà.”
Mẹ gật đầu, đôi mắt bà vẫn đỏ hoe, “Mẹ chỉ lo ông ấy sẽ sợ nếu không nhìn thấy mẹ.”
“Không sao đâu, cha cũng không phải trẻ con nữa.”
Mẹ cô lấy tay lau nước mắt, “Thà là ông ấy trẻ con, mẹ cũng không cần lo lắng vậy. Con xem một ca tiểu phẫu sỏi thận thôi, cũng đâu phải đại phẫu gì, nhưng cả hai lần đều suýt làm mẹ đứng tim.”
Đồ Tiểu Ninh tiếp tục an ủi mẹ, trong khi Kỷ Dục Hằng đang trao đổi thêm vài lời với chủ nhiệm.
“Nói chung nếu có bất kì việc gì cậu cứ trực tiếp gọi điện cho tôi.” Chủ nhiệm nói với Kỷ Dục Hằng rồi ông bước đi.
Kỷ Dục Hằng cúi đầu nói lời cảm ơn ông.
“Không cần khách sáo.”
“Muộn rồi, các con về trước đi.” Mẹ cô từ tốn nói.
Đồ Tiểu Ninh lo lắng, “Còn mẹ thì sao?”
“Cha con ở đây thì mẹ đi đâu, mẹ sẽ ở đây một đêm, sáng sớm mai mẹ sẽ đến cửa phòng ICU đợi.”
“Con ở đây với mẹ.”
“Con ở đây với mẹ làm gì? Mau về đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Đồ Tiểu Ninh siết chặt tay mẹ không chịu đi.
Kỷ Dục Hằng nói, “Mẹ, Ninh Ninh và con sẽ ở đây cùng mẹ, nếu có chuyện gì xảy ra thì tụi con cũng lo liệu được.”
“Vậy sao được? Cả ngày nay con làm việc mệt mỏi rồi.”
“Không sao, sáng mai Ninh Ninh không cần đi, nhưng cũng cần phải cần có một đàn ông ở đây túc trực.”
“Vậy thì tụi con, tụi con ngủ ở đâu?”
“Mẹ với Ninh Ninh ngủ trên giường, còn con ngồi ở hành lang ngủ là được.”
Đồ Tiểu Ninh và mẹ cô đều ngạc nhiên.
“Vậy sao được?” Bà không đồng ý.
“Không sao đâu. Trước đây mẹ con nhập viện, con cũng luôn ở bệnh viện cả đêm.”
Đồ Tiểu Ninh đương nhiên cũng không đồng ý, hơn nữa cô cũng không nỡ, cô nắm chặt tay anh nói: “Em sẽ ngủ trong xe cùng anh.”
“Phải phải, cách này được.” Bà cũng đồng ý với cách này.
Kỷ Dục Hằng nhìn cô, anh cũng nắm tay cô, đồng ý, “Được.”
Đồ Tiểu Ninh trở về phòng bệnh sắp xếp cho mẹ đi ngủ trước, Kỷ Dục Hằng giúp cô trải giường, thấy hai mẹ con vẫn đang nói chuyện, anh nói Đồ Tiểu Ninh là anh ra ngoài hút một điếu thuốc.
Đồ Tiểu Ninh hơi gật đầu, cô ngồi với mẹ, nhìn mẹ ngủ say trên giường bệnh của cha rồi mới đi ra.
Cô gửi tin nhắn cho Kỷ Dục Hằng, hỏi anh đang ở đâu. Anh trả lời [Tầng dưới].
Đúng là anh ở sảnh thật, rồi cả hai cùng nhau đi ra bãi đậu xe.
“Xe của em đậu ở đâu?” Kỷ Dục Hằng thấy xe của cô thoải mái hơn xe của anh, thích hợp để ngủ hơn.
“Còn để ở ngân hàng, em không có lái xe ra.”
“Sao vậy?”
Bàn tay của Đồ Tiểu Ninh vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, cô đan tay anh, sau đó kể cho anh nghe những gì cô đã nghe được lúc tan làm ngày hôm nay.
Nghe xong, anh tối sầm mắt, giọng anh lạnh lùng, “Anh ta cũng không vui vẻ được lâu nữa đâu.”
Đồ Tiểu Ninh không hiểu mà nhìn anh, “Ý anh là, lãnh đạo ngân hàng biết rồi à?”
“Ở nơi làm việc, cho dù là lãnh đạo đi chăng nữa, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua mà không làm lớn chuyện, nhưng lãnh đạo như vậy không có nghĩa là ai muốn làm gì thì làm.”
“Vậy anh ta sẽ…”
“Rồi kết cục anh ta cũng sẽ chẳng tốt đẹp được hơn Giang Phong là mấy đâu, hoặc thậm chí là tệ hơn nữa.”
Giang Phong là sếp cũ của bộ phận phát triển thị trường số một, đối với Đồ Tiểu Ninh thì cái tên của người này và sự việc này cũng đã qua rất lâu rồi.
Đồ Tiểu Ninh nắm chặt tay anh, thở dài, “Em cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng, gì cũng không biết. Hóa ra những cuộc đấu đá giữa các bộ phận lại đáng sợ như vậy. Vì lợi ích của từng cá nhân mà làm hại người khác. Ngay cả một nhân viên nhỏ bé như em cũng bị vu oan.”
Cô còn như vậy, huống hồ anh đang bị người khác lắm le, bị xem như cái gai trong mắt. Mọi người đều nói anh rất sâu sắc, nhưng trong cái ngành phức tạp này, trong một nơi làm việc mà lợi ích đan xen nhau như thế này, mà anh ngồi ở vị trí cao ở độ tuổi trẻ như vậy, phải đối mặt với biết bao gian nan, giống như đi trên lớp băng mỏng, thì làm sao có thể sơ xuất được? Nếu không có năng lực thật sự thì làm sao đối phó với những kẻ có ý đồ xấu được? Làm sao anh có thể trụ vững lâu dài trên con đường này? Từ khi anh đưa ra quyết định nhảy việc, thì e rằng anh ấy đã không thể nào quay đầu lại nữa.
Lúc này, cô mới từ từ hiểu được anh, đồng thời cô cũng bắt đầu hiểu được ý nghĩa thực sự trong câu nói trước đây của đồng nghiệp “trên con đường hẹp thì kẻ nhẫn tâm sẽ thắng”. Xã hội này cạnh tranh chọn lọc tự nhiên, chỉ có người khỏe nhất mới sống sót. Thành công chỉ dành cho kẻ mạnh, và chỉ có nhẫn tâm mới chiếm lấy cơ hội đầu, mới giành được vị trí đầu tiên.
“Cho nên anh đã nói rồi, mấy tin đồn thì chỉ nghe sơ qua cho biết, những gì em nghe chưa chắc là những gì em thấy, những gì em thấy chưa chắc là sự thật, và ngay cả cái gọi là ‘sự thật’ cũng chưa chắc là sự thật. Đó chính là môi trường làm việc.” Kỷ Dục Hằng nói với cô.
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, thảo nào trước đây anh ấy thường nói cô còn ngây thơ lắm, bây giờ nghĩ lại, cô ấy đúng là ngây thơ thật.
Hai người sánh bước đi bên nhau, ánh trăng trong veo, bóng dáng của họ cũng đan vào nhau một cách rõ ràng, thân thiết.
Tay kia của cô cũng giữ chặt cánh tay của anh.
Cô nghe nhiều người nói rằng, người lãnh đạo đầu tiên của một người là rất quan trọng, bởi vì đó chính là người dẫn dắt sự nghiệp của mình, và đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển tương lai của mình. Trước đây lúc cô ấy còn làm nhân viên tiền sảnh ở phòng kinh doanh, cô vẫn chưa tiếp xúc nhiều với các lãnh đạo. Sau đó thì cô đến bộ phận phát triển thị trường và gặp Giang tổng. Mà cho dù ngày nào cũng gặp nhau, nhưng hầu như cô cũng không có giao lưu tiếp xúc, huống chi nói đến lợi ích mình có được. Mãi đến sau này cô gặp được anh.
Mặc dù đếm theo thứ tự thì anh là người lãnh đạo thứ ba rồi. Nhưng trong trái tim cô thì anh mới là người lãnh đạo đầu tiên. Bởi vì chỉ có anh mới tận tình dạy cô, đích thân dạy cô cố gắng đạt được giá trị, đích thân dạy cô phân biệt đúng sai. Cô thật may mắn khi gặp được một người lãnh đạo tốt như vậy trong công việc, và thật may mắn biết bao khi có anh ấy ở nơi làm việc của mình.
Hai người vẫn tiếp tục đi bên nhau, khuôn mặt của anh vẫn tuấn tú tuyệt đẹp y như lần đầu tiên cô gặp anh trong thang máy.
Anh cứ như thế mà vô tình bước vào thế giới của cô, từ từ lấp đầy những mảnh ghép mà cô đang thiếu, lại tiếp tục từ từ chiếm cả trái tim cô. Anh không chỉ là ngọn đèn sáng soi trong công việc của cô, mà còn là ngọn đèn soi sáng trong cuộc sống. Nơi đâu có anh, là nơi đó cô nhìn thấy ánh sáng. Anh là chồng của cô, là những gì cô nhìn thấy và là những gì trái tim cô khao khát, cô không còn quan tâm đến đánh giá của những người khác, không còn sợ ánh mắt của người khác nữa. Cô sẽ tiếp tục đuổi theo anh, sẽ cố gắng bước vào thế giới tươi sáng của anh.