Đồ Tiểu Ninh lại mơ một giấc mơ, trong mơ toàn là anh, anh đứng trước cô, sắc mặt không vui, “Đồ Tiểu Ninh, anh và Lận Tập Dư, em chọn ai?”
Giọng nói kia lạnh đến mức cô phải run sợ, cô nắm chặt anh, “Em chọn anh, kia chỉ là thần tượng, lúc còn trẻ con hâm mộ thôi, không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống? Anh thấy em điên cuồng theo đuổi anh ta.”
Cô vội vàng giải thích, “Không phải đâu, không phải đâu.”
Anh quay người muốn rời đi, cô sợ hãi lao đến ôm lấy anh, “Có phải anh không thích em theo đuổi thần tượng không? Vậy em sẽ không theo đuổi nữa, em cũng không xem mấy buổi biểu diễn nữa, việc anh không thích em đều sẽ không làm, nhưng mà anh đừng đi, đừng đi Dục Hằng.”
“Đừng đi, đừng đi.” Đồ Tiểu Ninh chợt mở bừng mắt, nhận ra chỉ là một giấc mơ, thế nhưng nó thật đến nỗi khiến người cô lạnh toát mồ hôi, cô lập tức quay đầu lại tìm anh, anh vẫn im lặng nằm bên cạnh cô, đang ngủ rất ngon.
Cô dần tỉnh lại, muốn chạm vào anh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn hạ tay xuống, cô thở dài cầm điện thoại trên tủ đầu giường xem giờ, bây giờ mới bốn rưỡi sáng.
Có lẽ giấc mơ giống thật quá, cô không ngủ lại được, đành phải lướt điện thoại giết thời gian, lại lên QQ xem tin nhắn trong nhóm, thấy hàng nghìn tin nhắn chưa đọc, dù sao cũng không ngủ được, cô nhất quyết chậm rãi kéo lên đọc.
Nhưng cô không có cách nào bình tĩnh khi cứ lướt lướt như vậy, nguyên nhân của rất nhiều tin nhắn trong nhóm này là do đêm khuya hôm qua có một người hâm mộ đã đăng mấy ảnh chụp màn hình, trong nhóm thông báo có một kẻ giả mạo làm chủ nhóm, ảnh đại diện và tên của hắn ta giống hệt với chủ nhóm, sau đó gửi tin nhắn cho từng người hâm mộ mới vào nhóm, hỏi họ có muốn mua vé không? Như là thử vận may, xem có người nào không có kinh nghiệm mua vé dại dột mắc lừa không.
Mấy người hâm mộ kia nói kẻ này rất gian xảo, chính là lợi dụng tâm lí háo hức muốn gặp được thần tượng của người hâm mộ mà lừa đảo, đầu tiên đánh vào lòng ham muốn của bạn rồi lừa bạn, mà cả một quy trình rất chuyên nghiệp, bạn vừa được đăng kí dịch vụ khách hàng vừa được suy nghĩ cẩn thận rồi mới thanh toán, để mọi người trả tiền mà họ không hề hay biết.
Sau đó cô gái kia cũng đăng một ảnh chụp màn hình đã thanh toán của mình.
[Lúc đó mình chỉ nghĩ muốn mua được vé VIP vào cửa để được ôm mấy anh ấy, máu dồn lên não thế là chuyển khoản thanh toán, thanh toán xong mình thấy có vấn đề muốn hỏi anh ta, tìm anh ta thì anh ta không trả lời, sau đó lại thấy anh ta nói chuyện trong nhóm nên mình cảm thấy rất kì lạ, thế là mình ấn vào ảnh đại diện của người đang nói chuyện trong nhóm, lúc này mới nhận ra hóa ra không phải cùng một người, người mình đã chuyển khoản là chủ nhóm giả, các chị em! Mình dùng sự ngu ngốc này nói cho mọi người đừng đi vào vết xe đổ, trong nhóm có lừa đảo, tuyệt đối đừng bao giờ mù quáng trả tiền, đừng vì buổi biểu diễn mà kích động! Phải giữ được lí trí đó!]
Sau đó rất nhiều người nhắn lại.
[Trời ạ, mình cũng chuyển khoản rồi, anh ta nói anh ta có thể cho mình ngồi ở giữa hàng đầu tiên! Mình cứ tưởng anh ta là chủ nhóm!]
[Chết tiệt mình cũng thế! Mẹ kiếp anh ta là kẻ lừa đảo sao? Ôi trời ạ! Tại sao lúc đó mình không nghĩ ra vào xem ảnh đại diện của chủ nhóm trước nhỉ? Cái kẻ lừa đảo này lợi dụng tình cảm chân thành của người hâm mộ để kiếm tiền mồ hôi nước mắt của người ta, lương tâm có cắn rứt không?]
Tay Đồ Tiểu Ninh run một chút, cô ấn vào xem ảnh chụp màn hình chuyển khoản của người khác, nhận ra số tài khoản của người nhận tiền giống hệt với người hôm qua cô đã chuyển khoản, lại vào xem ảnh đại diện của chủ nhóm ở trong nhóm, rồi nhìn ảnh người cô đã liên hệ hôm qua, vừa ấn vào, cô ngơ ngẩn cả người, thật sự không phải cùng một người, tay cô mềm nhũn, điện thoại rơi “bộp” lên mặt, giống như người bị ném một viên gạch vào, vừa đau vừa bối rối.
Kỷ Dục Hằng bị âm thanh kia đánh thức, anh chuyển động mắt, thấy ngay Đồ Tiểu Ninh đang ngẩn người trừng hai mắt nhìn lên trần nhà.
“Sao em dậy sớm vậy?” Anh đưa tay định kéo cô vào lòng, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc run rẩy của cô.
“Chồng ơi, em bị lừa rồi.”
Động tác của anh dừng lại, “Sao cơ?”
Vừa nghe thấy giọng anh, Đồ Tiểu Ninh không kiềm được mà căng thẳng, “Cái người bán vé mà hôm qua em chuyển khoản là một kẻ lừa đảo, em bị lừa tiền rồi.”
Kỷ Dục Hằng bật đèn ngủ trước, “Không phải em nói em đã xác minh rồi sao, kẻ đó có chút tiếng tăm trong đường dây bán vé cơ mà?”
Đồ Tiểu Ninh gần như muốn khóc, “Đúng rồi, em đã xác minh rồi, anh ta là thật, nhưng em không ngờ là trong nhóm có kẻ giả danh anh ta, cái người đó có ảnh đại diện với tên giống hệt chủ nhóm, em cứ tưởng đó là người bán vé thật, ai ngờ đó chỉ là đồ giả.”
Kỷ Dục Hằng im lặng, anh ngồi ở đầu giường một lúc lâu chỉ nói, “Lừa cũng đã bị lừa rồi, cũng chỉ 1000 tệ thôi, coi như bỏ tiền mua một bài học.”
Ai ngờ giọng Đồ Tiểu Ninh càng thêm run rẩy, “Không phải 1000, anh ta nói có thể đặt trước hàng ghế thứ hai, em nóng vội nên thanh toán hết tiền đặt cọc cho anh ta, 3000, tròn 3000!”
Kỷ Dục Hằng nhíu mắt lại, vẻ mặt nghiêm khắc, “Vậy nên hôm qua em đã nói dối anh?”
Đồ Tiểu Ninh không còn mặt mũi nào nữa chỉ biết vùi vào trong chăn, “Em sợ anh biết em trả 3000 tệ sẽ trách em nông nổi.”
Cô không thấy được biểu cảm của anh, nhưng lại nghe thấy anh thở dài một tiếng, cô chưa từng thấy anh thở dài lần nào, chắc là cảm thấy cô vừa vụng về vừa ngôc nghếch vừa chậm chạp, nghĩ đến thôi trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu.
Nghĩ tới việc nông nổi thiếu suy nghĩ ngày hôm qua, Đồ Tiểu Ninh hận không thể đánh chết mình luôn, trốn ở trong chăn không còn mặt mũi nào nữa rồi, anh kéo chăn cô xuống, “Việc đến nước này rồi, hối hận cũng không giải quyết được vấn đề gì.”
Đồ Tiểu Ninh lại che chăn kín mình, “Em không còn mặt mũi đi làm nữa rồi, em làm nhân viên ngân hàng, ngày ngày nói chuyện với mọi người đề phòng lừa đảo qua điện thoại, người nhà em còn không để cho gửi tiền ở công ty tài chính bên ngoài, em nói rằng có rất nhiều công ty ma, lừa được tiền mọi người sẽ xóa sổ công ty và biến mất, nhưng em lại bị lừa mất tiền, em xấu hổ với nghề của em, xấu hổ với DR, người khác biết sẽ cười cho thối mũi.”
Kỷ Dục Hằng lại kéo cô ra khỏi chăn, “Em vẫn còn biết à?” Anh đưa tay ra, “Còn lịch sử trò chuyện không? Anh xem nào.”
Đồ Tiểu Ninh đưa điện thoại cho anh, Kỷ Dục Hằng kéo lên, “Lừa đảo trên mạng này có rất nhiều sơ hở, cũng cjor lừa được mấy người hâm mộ không suy nghĩ kĩ như bọn em thôi.”
“Bây giờ phải làm sao? Em vừa nhắn, tin anh ta không trả lời em.”
“Tất nhiên không trả lời em rồi, anh ta là lừa đảo, tiền đến tay rồi không lẽ lại còn quay lại đánh giá năm sao cho em à?”
Đồ Tiểu Ninh tiếc nuối không thôi, “Anh ta hỏi em địa chỉ nhận hàng em còn tiện thể gửi địa chỉ đơn vị, kẻ lừa đảo đó đọc được không chừng còn cảm thấy có thành tựu, trong lúc hành nghề còn lừa được cả nhân viên ngân hàng.” Cô vỗ vỗ vào đầu mình, bực không thể tự tát mình hai cái, “Bình thường em học phòng chống rửa tiền phòng chống lừa đảo đều uổng công rồi.”
Kỷ Dục Hằng mở điện thoại của cô ra rồi ấn số điện thoại trên đó, “Em đã thanh toán được năm tiếng kể từ hôm qua, báo cảnh sát còn kịp.” Anh vừa nói vừa gọi 110 cho cô.
Đồ Tiểu Ninh ngẩn người ngồi dậy, hỏi anh, “Báo cảnh sát có tác dụng không?”
Anh cầm điện thoại đưa lên tai cô, “Còn hơn là không báo.”
Điện thoại được kết nối, cô trả lời tất cả vấn đề dựa theo những câu hỏi của vị cảnh sát trực tổng đài, vừa cúp điện thoại đã có cảnh sát cộng đồng gọi hỏi, “Cô là Đồ Tiểu Ninh?”
“Vâng, là tôi.”
“Chúng tôi là cảnh sát cộng đồng nơi cô đăng kí hộ khẩu thường trú, vừa nhận được cuộc gọi báo cảnh sát của cô, nhà cô ở số 28 đường Kiến Dân, số nhà 206 tầng 15 Giang Nam Bắc Uyển?”
“Vâng.”
“Lát sau chúng tôi sẽ đến nhà cô lấy lời khai.”
Đồ Tiểu Ninh giật mình, “Chú cảnh sát!”
“Làm sao vậy?”
“Không cần phiền đến mọi người lên tận nhà đâu ạ, một lúc sau tôi sẽ tự đi đến, nhà tôi có người già, không muốn họ phải lo lắng.”
“Cũng được, mang theo giấy tờ tùy thân hợp pháp và chứng cứ bị lừa, số hiệu tôi là 1008600 tên là Trương xx, đến rồi trực tiếp tìm tôi.”
“Vâng, vâng ạ, rất cảm ơn chú cảnh sát.”
“Không có gì, vui lòng đến càng sớm càng tốt.”
“Vâng vâng vâng.”
Đồ Tiểu Ninh đặt điện thoại xuống rồi đi thay quần áo luôn, cô ngửa mặt lên trời hét lớn, “Lần đầu tiên trong đời mình phải đi tới cục cảnh sát.”
Kỷ Dục Hằng cũng dậy theo, “Anh đi cùng em.”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, có anh đi cùng cô cũng không sợ nữa, mặc xong quần áo lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô đoán là mẹ đã dậy làm bữa sáng cho bọn cô, cô vừa đi ra cửa vừa dặn Kỷ Dục Hằng, “Anh giúp em giấu mẹ nha, nếu mẹ mà biết em bị lừa mất 3000 tệ, mẹ nhất định sẽ chém chết em.”
Kỷ Dục Hằng đang dọn giường, “So với anh, em vẫn nên chú ý để không bị tự mình bán mình đi thì hơn ấy.”
Cô biết anh ám chỉ việc gọi nhầm anh ở văn phòng hôm qua, nhưng bây giờ cô không rảnh quan tâm đến chuyện đó, cô bĩu môi mở cửa đi ra ngoài.
Đúng là mẹ đang làm bữa sáng cho bọn cô, nhìn thấy hai người trước sau đi ra thì rất ngạc nhiên, “Mới bảy giờ, hai đứa dậy sớm vậy?”
Đồ Tiểu Ninh rất bình tĩnh, “Bọn con bình thường ở nhà thường có thói quen dậy sớm chạy bộ, trở thành đồng hồ sinh học cố định rồi.”
Mẹ ngạc nhiên hơn, “Ôi chao, nay mặt trời mọc đằng tây à, đại tiểu thư Đồ của chúng ta từ nhỏ đến lớn có ngày nào không ngủ nướng? Còn chạy bộ buổi sáng? Con là kiểu người như vậy sao? Làm sao mà mẹ tin được đây?”
Đồ Tiểu Ninh không định huyên thuyên với mẹ, “Dục Hằng rất bận, anh ấy phải đi làm sớm một chút.”
“Được được được, mẹ rán một quả trứng nữa, hai con ăn đi rồi đi.” Mẹ cũng không nhiều lời với cô nữa, mau chóng lấy trứng ra khỏi tủ lạnh.
Đồ Tiểu Ninh đi rửa mặt trước, thấy bản thân trong gương đã không còn cách nào cứu chữa, Kỷ Dục Hằng vỗ nhẹ vai cô, “Đời người tám chín phần không được như ý, em đã là người trưởng thành rồi, nhớ rằng đừng thể hiện cảm xúc trên mặt lúc đang trả giá cho hành vi của mình.”
“Em chỉ là xót tiền thôi.” Đồ Tiểu Ninh thật thà, còn một câu là cảm thấy mình ngu ngốc nhưng không dám nói ra.
Nhưng anh nói, “Người không sao là được rồi, tiền cũng chỉ là vật ngoài thân thôi.”
Cô rũ mắt xuống, anh không trách mắng cô một chút nào ngược lại càng khiến cô khổ tâm hơn, có phải anh cảm thấy cô quá trẻ con không thể dạy được, ngay cả nói cô anh cũng chẳng buồn nói, có vẻ thất bại lớn nhất trong cuộc đời anh là cưới được một người vợ hồ đồ này.
Ăn xong bữa sáng hai người cùng đi đến đồn cảnh sát cộng đồng, còn chưa tới giờ làm việc hành chính, người thưa thớt, mấy người ở đây đều là cảnh sát trực, có một người cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở sảnh lớn.
“Hai người đến báo án?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Chúng tôi báo rồi, đến để lấy lời khai.”
“Đồ Tiểu Ninh?”
“Vâng, là tôi, anh là cảnh sát Trương?”
Người cảnh sát ừ một tiếng, lấy bút ra đưa cho cô, “Ghi tên trước đã, ngồi xuống đi.”
Đồ Tiểu Ninh ngồi xuống bắt đầu điền, điền xong anh ấy hỏi cô về vụ việc đã xảy ra.
Đồ Tiêu Ninh bắt đầu kể lại từ đầu, nhưng bị anh ấy cắt ngang, “Không cần dài dòng như vậy, nói vào trọng điểm.”
“Ồ.” Đồ Tiểu Ninh nói lại một lần nữa, lại bị cắt ngang, “Nhưng cũng đừng đơn giản quá như vậy, hay là cô sắp xếp lại mọi chuyện một lần rồi hẵng nói?”
Lần đầu tiên Đồ Tiểu Ninh lấy lời khai, không biết phải nói như thế nào khi bị anh ấy nói vậy, Kỷ Dục Hằng ở phía sau đi tới, giữ vai cô rồi nói, “Cô ấy mới bị lừa, cảm xúc còn chưa hồi phục, để tôi nói thay cô ấy.”
Cảnh sát nhìn anh, có lẽ là do anh khí chất xuất chúng, nói chuyện nhã nhặn khiến mắt người ta phải phát sáng, lại không kìm được mà nhìn anh thêm mấy lần.
“Được, anh là gì với người bị hại.”
“Chồng.”
“Nói đi.”
“Nguyên nhân của sự việc là do buổi biểu diễn của một ngôi sao, tên là: D-i-r-g-e, Dirge.”
Cảnh sát nhìn anh một chút, rồi lại cúi xuống ghi chép.
“Ngày 14 tháng 12 lúc 22:08 phút, vợ tôi là Đồ Tiểu Ninh đã dùng QQ để tham gia vào một nhóm mua bán vé ở trên Weibo, 22:36 phút chủ nhóm đã đồng ý yêu cầu tham gia nhóm của cô ấy…”
Tư duy rõ ràng và khả năng dùng từ của anh khiến Đồ Tiểu Ninh ngơ người khi nghe, những thời gian này chính xác đến từng phút, Đồ Tiểu Ninh phải xem điện thoại mới biết được, anh chỉ nhìn qua một lần đã nhớ kĩ rồi? Anh đã thấy qua rồi là không quên được sao?
“Cho đến sáng ngày 15 tháng 12 cô ấy thấy ngươi hâm mộ khác trong nhóm công khai việc mình bị lừa, cô ấy mới biết mình cũng bị lừa rồi báo cảnh sát, lúc đó cách khoảng thời gian chuyển khoản là năm tiếng.”
Kỷ Dục Hằng tóm tắt ngắn gọn và trôi chảy chuyện đã xảy ra, cảnh sát cũng đã đồng bộ xong lời khai trên máy tính, sau đó để Đồ Tiểu Ninh đưa cho xem lịch sử trò chuyện với kẻ lừa đảo một chút.
Đồ Tiểu Ninh giao điện thoại của mình, cảnh sát chụp ảnh làm bằng chứng, nhắc nhở cô không được xóa những tin nhắn này.
“Vâng.”
Cảnh sát in ra báo cáo đã hoàn thành đưa cô ký tên, lúc Đồ Tiểu Ninh vừa cầm bút anh ấy còn hỏi một câu, “Ngân hàng của cô?”
Đồ Tiểu Ninh dừng bút lại, “Anh, làm sao anh biết?”
Cảnh sát quay chiếc bút trong tay, “Đồn cảnh sát chúng tôi là nơi đăng ký hộ khẩu của cô, tất cả hồ sơ tin tức của cô chỉ cần điều tra một cái là ra.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn Kỷ Dục Hằng bên cạnh mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cảnh sát lại cười, “Có vẻ như đơn vị của hai người bình thường không tuyên truyền phòng chống lừa đảo qua điện thoại nhỉ, đến cả công nhân viên chức cũng bị lừa, khó trách người dân cũng bị lừa.”
Đồ Tiểu Ninh hận không tìm được chỗ để chui xuống, cô vẫn kiên trì hỏi, “Vậy, vậy có khả năng tìm lại được tiền của tôi không?”
Cảnh sát đối chiếu lại thông tin, “Đó là một quá trình dài, bây giờ vẫn chưa chắc đây có phải là một vụ lừa đảo có tổ chức hay không, có bao nhiêu người bị hại, số tiền bị lừa là bao nhiêu, nhưng vẫn còn hi vọng, trước đây chúng tôi đã phá được một vụ án tương tự, người bị hại về sau cũng đã được trả lại tiền, nhưng phải mất bốn năm.”
“Vậy tôi?”
“Cô hãy đợi điện thoại, có tiến triển chúng tôi sẽ lập tức thông báo cô.”
“Vâng, cảm ơn.”
Hai người đi ra khỏi đồn cảnh sát, Đồ Tiểu Ninh không khỏi chán nản, “Lần này đi thực sự công cốc mà, chỉ có thể đi liều tốc độ tay với nhân phẩm để được vé VIP vào cửa thôi, nhưng mà số em đen lắm, chắc chắn không có duyên với vé VIP rồi.”
Hai người đi đến bên xe của mình, Kỷ Dục Hằng mở cửa nhưng chưa đi lên, “Trang web nào bán vé?”
Đồ Tiểu Ninh cũng mở cửa xe mình, “Chính là cái trang Thủy Đạo đó.”
Anh không trả lời nữa, chỉ nói, “Em trên đường lái xe cẩn thận, đừng để việc này ảnh hưởng đến công việc.”
“Em biết rồi.”
“Còn nữa, sau này bất kể có chuyện gì cũng không được giấu diếm nói dối anh.”
“Vầng.”
Đồ Tiểu Ninh vừa định ngồi vào xe, lại nghe anh nói, “Tối nay có lẽ anh không về sớm được, em không cần đợi anh, cứ ngủ trước đi.”
“Vậy anh uống ít rượu thôi.”
“Ừm.”
Anh lái xe đi trước, Đồ Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn trời, Aaaa! 3000 tệ mồ hôi nước mắt của cô! Đau khổ quá đi.