Cô nhanh chóng gửi tin nhắn qua.
Quả chanh nhiều C: [Anh Kiều, tôi xin lỗi! Lúc nãy tôi vừa mới rời đi một lát, tin nhắn tôi muốn gửi là “Bạn thân tôi”]
Sau một lúc bên kia trả lời lại.
Thanh Phong Như Mục: [Tiểu Đồ, tôi nghiêm túc đấy.]
Quả chanh nhiều C: [Nhưng chúng ta mới chỉ gặp nhau hai lần?]
Anh không đáp lại, Đồ Tiểu Ninh đành phải nhanh chóng sửa kế hoạch, mười phút sau cô vừa kịp thời sửa xong, Kỷ Dục Hằng đã bước ra ngoài.
Cô đứng dậy in kế hoạch mới ra đưa cho anh, anh lại lật lật xem, điện thoại của cô có lời nhắc WeChat, cô nhanh chóng chuyển sang im lặng, lại ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của anh, trong khoảnh khắc có hơi chột dạ, có cảm giác đang làm việc mờ ám trước mắt anh.
Anh không nói, giơ tay nhìn đồng hồ trước khi cầm kế hoạch của cô rời đi.
Đồ Tiểu Ninh ỉu xìu nhìn bóng lưng của anh, thật ra mặc kệ anh có nói gì, cho dù nói với cô thêm một câu nữa cũng được, cô chỉ muốn nhìn thấy anh nhiều hơn.
Ngồi xuống nhìn vào điện thoại, Kiều Mục trả lời rồi.
Thanh Phong Như Mục: [Tôi cảm thấy trạng thái làm việc chăm chỉ của cô rất thu hút.]
Đồ Tiểu Ninh chỉ muốn vò đầu mình, chỉ gặp mặt vỏn vẹn có hai lần, sao lại thích cô rồi? Cô suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời.
Quả chanh nhiều C: [Xin lỗi anh Kiều, tôi có bạn trai rồi, vừa rồi hỏi anh có đối tượng hay chưa cũng chỉ vì muốn giới thiệu cho bạn thân của tôi thôi, nếu làm cho anh hiểu lầm tôi xin nhận lỗi, xin lỗi anh.]
Thanh Phong Như Mục: [Thật sao? Hay chỉ là để từ chối tôi?]
Quả chanh nhiều C: [Thật]
Thanh Phong Như Mục: [Tiểu Đồ, hôm nay có lẽ là ngày mà tâm trạng của tôi lên xuống nhiều nhất, vừa rồi cô nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi rồi lại rất lâu không hồi âm lại, tôi chỉ cho rằng cô ngại ngùng, cho nên tôi nghĩ vậy thì tôi chủ động một chút.]
Quả chanh nhiều C: [Thật sự rất xin lỗi]
Thanh Phong Như Mục: [Cô không cần phải xin lỗi, do tôi không làm rõ tình hình, có điều cảm ơn ý tốt của cô, nếu đó là bạn thân của cô thì thôi vậy.]
Đồ Tiểu Ninh nhất thời không biết phải nói gì với anh ấy, bởi vì quá ngại ngùng.
Thanh Phong Như Mục: [Hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác, hãy nhớ cô vẫn còn nợ tôi một ly cà phê đấy.]
Có điều anh ấy không phải là một người rắc rối, sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì cũng rất cởi mở.
Quả chanh nhiều C: [Nhất định rồi]
Thanh Phong Như Mục: [Hẹn ngày gặp lại.]
Quả chanh nhiều C: [Hẹn ngày gặp lại]
Đồ Tiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm, có điều lại làm hỏng chuyện của Lăng Duy Y rồi, cô gãi gãi đầu, việc như này gọi là gì vậy?
Buổi tối từ bệnh viện trở về nhà, cô chỉ nói với Lăng Duy Y rằng bên kia có đối tượng rồi, không giới thiệu cho cô ấy được rồi, đối với chuyện hiểu lầm đã xảy ra kia, cô cũng ngại ngùng không nhắc đến.
“Không sao đâu, chuyện duyên phận này không thể ép buộc được.”
Lăng Duy Y bày ra bộ dạng hờ hững, như thể hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
“Lần sau tớ sẽ lại kiếm một mối tốt cho cậu.” Đồ Tiểu Ninh thề thốt.
“Được, đúng rồi cậu đã nghĩ xong cậu muốn tớ mang quà gì từ Nhật Bản về cho cậu chưa?” Lăng Duy Y hỏi.
Đồ Tiểu Ninh do dự một chút, sau đó ngập ngừng nói, “Nghe nói Rolex Nhật Bản rẻ nhất thế giới?”
Lăng Duy Y bùng nổ, “Ôi mẹ ơi, tớ không nghe nhầm đấy chứ? Cậu vừa nói Rolex?”
Đồ Tiểu Ninh khẩy khẩy lớp lông của gấu bông lớn, nhất thời không nói gì.
“Sao hả? Muốn mua cho chồng à?”
“Ừm.” Cô tiếp tục chọt chọt vào mũi gấu bông.
“Rolex hả? Đồ Tiểu Ninh, một người hận không thể gởi tất cả tiền vào ngân hàng để lấy lãi tự nhiên lại hào phóng chi tiền cho chồng mình như vậy, trước đây tớ đã nói gì đấy nhỉ, cậu sẽ càng ngày càng yêu anh ấy hơn, yêu đến chết đi sống lại!” Lăng Duy Y phấn khích như thể trúng số.
Nhưng bây giờ Đồ Tiểu Ninh cũng không thể phủ nhận những lời nói của cô ấy, cô thật sự ngày càng yêu anh nhiều hơn, hận không thể cho anh hết những gì có thể.
“Anh ấy ở bên ngoài xã giao nhiều, nên có một chiếc đồng hồ tử tế.” Triệu Phương Cương nói rằng Rolex là biểu tượng của một người đàn ông thành đạt, mà anh cũng nên kết hợp với loại đồng hồ Rolex này.
“Nhưng Rolex không hề rẻ đâu chị gái à, cậu có biết rằng loại bình dân nhất cũng có giá mấy chục nghìn tệ không.” Lăng Duy Y nói với cô.
Đồ Tiểu Ninh sờ sờ điện thoại, “Tớ biết, tớ cũng mua không nổi những mẫu quá đắt tiền, tớ chỉ muốn mua một chiếc bình dân thôi.”
Gần đây lúc rảnh rỗi cô đã tìm kiếm mọi thứ có liên quan đến Rolex, cũng coi như không còn mít đặc nữa rồi.
“Cậu nói xem, hôm qua vì 3000 tệ mà khóc lóc thảm thiết kêu cha gọi mẹ, hôm nay lại nói muốn mua đồng hồ mấy chục nghìn cho chồng mà không hề chớp mắt, đúng là dễ thay đổi.”
“Có thể giống nhau sao? Một cái là bị lừa, một cái là cam tâm tình nguyện.” Đồ Tiểu Ninh phản bác.
Lăng Duy Y bên kia đầu dây mỉm cười, “Được được được, biết cậu cam tâm tình nguyện rồi, xem ra bây giờ đối với cậu mà nói thì chồng là quan trọng nhất nhỉ.”
Trong lòng Đồ Tiểu Ninh thầm nói đương nhiên nói, anh đương nhiên là quan trọng nhất rồi.
“Vậy thì gửi kiểu dáng mà cậu muốn mua cho tớ.” Lăng Duy Y không nói đùa với cô nữa.
Đồ Tiểu Ninh gửi cho cô hình chiếc đồng hồ mà cô đã lưu trước đó, “Tớ đã kiểm tra giá trong nước rồi, cũng khoảng hơn bốn mươi ba nghìn tệ một chút, nếu mua ở Nhật hình như rẻ hơn khoảng mười nghìn.”
“Cái này mà cậu cũng tìm hiểu rồi sao? Có thể rẻ hơn nhiều như vậy ư?”
“Đúng vậy, giá cả ở Nhật Bản luôn luôn tương đối rẻ, nhưng nghe nói là không dễ mua, bởi vì có quá nhiều người mua, các quầy luôn trong tình trạng thiếu hàng.”
“Không sao đâu, đến lúc đó tớ đến thêm vài quầy là được, đúng rồi, cổ tay của chồng cậu cỡ bao nhiêu?”
Cái này Đồ Tiểu Ninh thật sự không biết, “Để lát nữa tớ lấy thước dây lén đo lúc anh ấy ngủ xem xem.”
“Lén đo à? Cậu không định nói cho anh ấy biết sao? Muốn tạo bất ngờ cho anh ấy à? Là mua quà sinh nhật cho anh ấy à?”
“Sinh nhật của anh ấy vào tháng bảy, vẫn còn sớm.”
“Vậy là tặng dịp gì?”
“Có nói cậu cũng không hiểu.”
“Hứ.”
Hôm nay Kỷ Dục Hằng về khá sớm, lúc Đồ Tiểu Ninh vừa cúp máy với Lăng Duy Y đã nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng đi ra ngoài.
“Anh rồi à?”
Trong tay anh đang cầm chiếc bàn ủi cô đặt, anh vậy mà vẫn còn nhớ tới nó.
“Hôm đó em muốn xem kiểu dáng của bàn ủi nên đã sử dụng máy tính ở nhà, nhưng em lại quên thoát tài khoản của anh ra.” Cô nói với anh, muốn đón lấy nhưng anh chưa buông tay.
“Với kích thước này, Triệu phương Cương cứ liên tục hỏi anh có phải là nồi cơm điện không.”
“Vậy anh nói thế nào?”
“Anh nói anh không biết, là của em họ mua trên mạng gửi tạm qua.”
Đồ Tiểu Ninh chăm chú nhìn anh, “Nhanh trí qua ta.”
Kỷ Dục Hằng đặt bàn ủi lên bàn ăn chuẩn bị mở ra, Đồ Tiểu Ninh rất biết quan sát lấy dao nhỏ từ phòng làm việc đến cho anh, anh cầm lấy rạch thùng giấy, bắt đầu lắp đặt cho cô.
Đồ Tiểu Ninh vẫn chăm chú nhìn anh không chớp mắt, tùy tiện tìm một chủ đề, “Ờm, sếp có nói gì về kế hoạch kia không?”
“Thông qua rồi, chắc là hai hôm nữa sẽ có người của ngân hàng tổng liên hệ với em để định chế hợp đồng gửi tiết kiệm.”
Đồ Tiểu Ninh vui vẻ, “Vậy là em lại có thêm một khách hàng lớn rồi?”
“Đây chỉ là một điểm khởi đầu để em có thể tiến vào công ty của họ, cố gắng duy trì cho tốt, công ty này rất có giá trị khai thác.”
“Ừm, em biết rồi.”
Lại yên tĩnh, Đồ Tiểu Ninh chăm chú nhìn anh, vẫn là không có gì để nói, “Sáng nay anh đi ra ngoài à?”
“Ừm, tới ủy ban có chút việc.”
“Ồ, lúc anh lái xe vào cổng em tình cờ đứng ở đó, anh, lúc đó anh có nhìn thấy em không?”
Động tác trên tay Kỷ Dục Hằng không ngừng lại, “Em và cái cậu nhân viên bên ngân hàng B à?”
Đồ Tiểu Ninh không rõ rốt cuộc anh có nhìn thấy hay không, hay là lúc trong thang máy nghe thấy đồng nghiệp nói.
“Thư tín dụng trong nước mà trước đây em nói qua với anh, không phải khách hàng chê mức giá chúng ta thương lượng quá cao, anh đã giúp em liên hệ ngân hàng B đó sao?”
“Ừm.”
“Anh ấy là quản lý dịch vụ khách hàng của ngân hàng B làm việc với em, em thấy anh ấy cũng khá ổn, vốn dĩ muốn giới thiệu cho Lăng Duy Y.”
Kỷ Dục Hằng lại lấy ra một cái khung từ trong hộp và lắp lại, “Vốn dĩ muốn giới thiệu cho Lăng Duy Y? Vậy sau đó thì thế nào?”
Anh luôn nhạy bén nắm bắt được mấu chốt trong lời nói, Đồ Tiểu Ninh cũng không có ý định giấu diếm anh, nên kể hết câu chuyện hiểu lầm buổi chiều cho anh biết, thật ra cô có tâm tư riêng, cô muốn xem thử sau khi anh biết có người khác có ý với cô thì sẽ phản ứng ra sao, nhưng dường như anh không có bất kỳ phản ứng nào.
“Việc này em cũng không tới nỗi hồ đồ.” Anh chỉ bình luận như vậy.
Đồ Tiểu Ninh có chút mất mát, cho dù người khác theo đuổi cô, anh cũng không để tâm đúng không? Giống như bây giờ anh chỉ lo để tâm vào việc lắp ráp đồ đạc, cũng chẳng thèm nhìn cô.
“Đương nhiên rồi, những việc nào không được phép hồ đồ em biết rất rõ.” Một lúc sau cô mới nói.
Cuối cùng anh cũng ngước mắt lên, “Những việc nào?”
Cô cắn chặt môi, chỉ nói: “Chính là không để người khác hiểu lầm.”
Anh lại cúi đầu lắp ráp, sau đó nói một câu: “Xong rồi đây.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy bàn ủi đã hoàn chỉnh nguyên vẹn bày ra trước mắt, sau này có thể ủi quần áo cho anh rồi.
Cô đưa tay sờ sờ, “Lát nữa em sẽ dùng thử.” Lại nhìn anh, “Anh đi tắm à?”
Anh không trả lời, quay ra cửa và lấy ra thứ gì đó từ cặp tư liệu, trông giống như một tờ phiếu gì đó.
Đồ Tiểu Ninh không biết lý do, cho đến khi anh lại đứng trước mặt cô và đưa vé cho cô.
Cô đã tháo kính áp tròng ra rồi, tuy độ cận không cao nhưng vẫn có chút khó khăn khi đọc dòng chữ nhỏ trên tờ giấy nhỏ đó, vì vậy cô nắm lấy tay anh đưa gần vào mắt.
—— Vé VIP cho buổi convert của Dirge ở thành phố A, ghế ở hàng đầu tiên.
Toàn thân cô cứng đờ, giống như bị dán chặt, sau đó nhìn nhìn anh rồi nhìn tấm vé.
“Aaaaaa! Giây tiếp theo cô không thể kìm chế được nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng, lớn tiếng hét ầm lên.
“Anh, anh, anh, làm sao anh có được?” Cô cẩn thận dè dặt cầm vé lên, không thể nói chuyện lưu loát được nữa.
Anh nới lỏng cà vạt, “Ban tổ chức có chi nhánh ở thành phố C, lúc trước có một bữa tối tình cờ có duyên gặp mặt một lần với cấp cao của tổng bộ bọn họ, có lưu lại thông tin liên lạc.”
“Vé này là anh đặc biệt lấy cho em sao?” Đồ Tiểu Ninh nhìn anh hỏi, lồng ngực phập phồng.
Anh ấy đang cởi cúc cổ tay áo sơ mi, “Họ sắp bắt đầu một dự án ở thành phố C, có ý muốn vay tiền, tình cờ gần đây có liên lạc với anh.”
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu xuống sờ sờ lên vé, “Woww.”
“Vé máy bay và khách sạn đã đặt xong rồi, anh đi cùng em.” Bên tai lại vang lên giọng anh.
Đồ Tiểu Ninh đột nhiên ngẩng đầu, “Cùng, cùng em?”
Tận đáy lòng nóng bừng, trong khoảnh khắc định thốt ra vài câu, nhưng anh đã cởi cúc áo cổ tay kia rồi nói.
“Ở bên ngân hàng tổng tình cờ có chút việc cần anh qua đó, nhân tiện cũng tham dự đám cưới của một người bạn cùng lớp đại học.”
Lời nói ra tới miệng cuối cùng cũng đành nuốt xuống, Đồ Tiểu Ninh tiếp tục rũ mắt xuống, mân mê nghịch tấm vé concert trong tay, “Ồ, vậy thật đúng lúc.” Sau đó cô đặt tấm vé lên bàn ăn, lấy chiếc cốc chặn lên, “Em lấy quần áo cho anh rồi, đi tắm đi, em hơi buồn ngủ, đi ngủ trước đây.”
“Ừm.”
Đồ Tiểu Ninh quay đầu lại, cũng nghe thấy tiếng bước chân anh đi vào phòng tắm, sau đó cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại một tiếng “cạch”.
Gần như cùng một giây, ánh mắt cô đượm vẻ thất vọng.