Tô Vũ không để ý tới những người xung quanh, hắn cười nhạt, “Ta thắng, quyết định thế nào là chuyện của ta! Chư vị tiền bối, ý tưởng của các ngươi không đại biểu cho ý nghĩ của ta! Ngày đó Đan Hùng quét ngang đa thần văn hệ các đại phủ, bức bách các đại phủ đóng đa thần văn hệ, vì sao không thấy có người lên tiếng?”
Tô Vũ bình tĩnh trào phúng: “Gã tự nhận là vô địch cùng giai, tới khiêu chiến ta, gã bại, ta đòi thứ phải thuộc về mình thì có vấn đề gì? Ta không giống gã, nếu ta muốn, ta cũng có thể quét ngang cùng giai đơn thần văn hệ tại các đại phủ, đơn thần văn hệ sẽ đóng cửa hết sao? Ta nhàn rỗi nhàm chán thì mới có thể làm loại chuyện này, nếu gã đã làm, vậy thì phải gánh vác hậu quả, không đúng à?”
Toàn trường tĩnh lặng.
Không ai có thể phản bác.
Đan Hùng khiêu chiến cường giả đa thần văn hệ các nơi, mục đích quả thực không đơn thuần, điều này là không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc lần này gã thật sự đụng phải ván sắt rồi.
Ngưu Bách Đạo cười cười: “Tô Vũ, nói chuyện kiểu gì vậy! Khách khí một chút! Còn nữa, Thương Phủ chủ, chắt gái nhà ngươi... Tiểu nha đầu ấy mà, yêu đến mất não là chuyện thường tình, nhưng nàng đoạt chiến lợi phẩm của Tô Vũ, đây là tối kỵ, trả lại trước đi, bằng không, nếu là ở chiến trường Chư Thiên, ngươi đoạt chiến lợi phẩm của người khác thì chính là tội lớn, tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên, ta có thể không so đo cho nàng ta một lần.”
Thương Thiên Kiều cắn môi, nàng nhìn về phía thân ảnh dần dần ngưng hiện bên cạnh, đó là gia gia của nàng, lúc này nàng chỉ có thể hy vọng gia gia giúp được nàng, giúp Đan Hùng tránh được một kiếp này.
Thương Phủ chủ trầm mặc một hồi, mở miệng ra lệnh: “Thiên Kiều, giao thần văn của Đan Hùng cho Tô Vũ đi.”
“Ta không muốn!”
Thương Thiên Kiều tuyệt vọng, tại sao gia gia lại bảo nàng giao ra?
Thương Phủ chủ bình tĩnh nói: “Giao ra trước đi, giao cho Ngưu phủ trưởng cũng được, Ngưu phủ trưởng cảm thấy được không?”
Ngưu Bách Đạo sẽ không tùy tiện giết Đan Hùng.
Giết Đan Hùng không có ích lợi gì, còn đắc tội hai đại phủ Đại Chu và Đại Thương, còn giao cho Tô Vũ... Người trẻ tuổi dễ xúc động, có khả năng gã sẽ bị Tô Vũ lập tức giết chết.
Đúng lúc này, viên cầu kim sắc trong tay Thương Thiên Kiều dần ngưng hình, một lát sau, thanh âm suy yếu của Đan Hùng truyền đến: “Thiên Kiều, để Tô Vũ lấy thần văn của ta đi.”
“Ta không muốn!” Đôi mắt Thương Thiên Kiều đỏ lên, “Ngươi không được chết!”
Dứt lời, nàng nhìn về phía Tô Vũ, bi thương nói: “Ngươi nhất quyết muốn giết hắn sao? Hắn không giết người của các ngươi, gia gia hắn bị lão sư ngươi giết, hắn cũng không muốn giết ngươi, Tô Vũ, sao ngươi máu lạnh như vậy?”
Tô Vũ bật cười, “Nói như vậy là lỗi của ta rồi?”
“Gia gia gã gây chuyện, vây giết sư tổ ta, lão sư ta, sư bá ta ở Đại Hạ phủ, lão bị giết không phải thực bình thường sao? Là người trưởng thành rồi, không phải nên tự mình gánh vác hậu quả à?”
“Còn gã, gã đã bị ta đánh bại, gã có thể giết ta, ta không có ý kiến, nhưng đến lượt gã thì lại không thể, chẳng lẽ mạng của gã quý giá hơn, muốn ta đưa cổ ra chịu chết thì mới được?”
Tô Vũ khẽ cười: “Vì sao có một số người cứ cảm thấy mình là vô tội, là oan uổng, là người đáng giá đồng tình, Đan Hùng có thể không khiêu chiến ta mà, là đích thân ta ép gã tới đây chắc?”
Thương Thiên Kiều nghẹn lời.
Tô Vũ thản nhiên nói: “Nếu ngươi không phải hậu duệ vô địch, chỉ bằng việc ngươi dám cướp chiến lợi phẩm của ta thì ngươi đã phải chết rồi! Đừng ỷ vào gia thế mà cảm thấy không cần cố kỵ, Thương Phủ chủ đang ở đây, ngươi kiên quyết không giao Đan Hùng ra, ta giết ngươi, Đại Thương phủ sẽ đến giết ta?”
“Rõ ràng chuyện này không liên quan đến Đại Thương phủ, sao cứ phải kéo Đại Thương phủ vào?”
“Lần trước một vị Các lão Đại Thương phủ tập sát ta, ta đã chẳng thèm nói gì rồi, Đại Thương phủ vẫn muốn khó xử ta ư?”
Tô Vũ không nhìn Thương Thiên Kiều, mà là nhìn về phía hư ảnh.
Đại Thương Phủ chủ trầm mặc, sau đó ông mở miệng: “Giao Đan Hùng cho Ngưu phủ trưởng, Tô Vũ, đừng vì tức giận nhất thời mà giết hắn, kỳ thật chuyện này không có ý nghĩa gì, ngươi muốn cái gì, Đại Chu phủ và Đại Thương phủ đều sẽ cung cấp cho ngươi, cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của ngươi!”
Còn về chuyện Tô Vũ có muốn giết Thương Thiên Kiều hay không... Đại khái là không! Nhưng nếu hắn thật sự ra tay, chẳng lẽ ông lại lao tới giết Tô Vũ?
Đừng nói giỡn!
Gia tộc vô địch tuy mạnh, nhưng sau lưng Tô Vũ không phải không có ai chống lưng.
Rõ ràng chuyện không quan hệ đến bọn họ, chẳng lẽ còn muốn bùng nổ tranh chấp giữa hai phủ?
Chu Phá Long còn chưa ra mặt, ông xen vào làm gì.
Nếu không phải Đan Hùng có chút giá trị, ông sẽ không hiện thân, cũng sẽ không ra mặt hòa giải.
Lúc này ông đã cảm nhận được không ít Nhật Nguyệt đang phong tỏa hóa thân ý chí lực của mình, cỗ ý chí lực này không quá mạnh, sẽ tiêu tán sớm thôi, ra tay cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, ông cũng không định liều mạng với Đại Minh phủ.
Ông nhìn về phía Khương Đào, thản nhiên hỏi: “Khương Đào, ngươi cảm thấy thế nào?”
Khương Đào cúi đầu, “Có thể, Tô Vũ muốn cái gì, chỉ cần không quá phận, vì Đan sư đệ, Đại Chu phủ đều có thể bỏ ra!”
Tô Vũ tức đến bật cười, hắn nói: “Các ngươi đang đẩy ta vào thế khó đấy, nói như thể đây là lỗi của ta không bằng! Nhị vị tiền bối, ta có nói gì ư? Ta có đòi các ngươi cho ta cái gì sao? Ta thiếu tài nguyên à? Nhắc lại một lần nữa, ta không thiếu gì cả! Hiện tại ta chỉ muốn thần văn của Đan Hùng, ta chỉ cần nó! Đương nhiên, nếu nhị vị có thể đưa ra bảo vật giúp ta thăng cấp vô địch, ta cũng có thể suy xét, nếu không... Ta cảm thấy việc ta thăng cấp lên Nhật Nguyệt không thành vấn đề.”
Bốn phương tám hướng, tất cả mọi người đều líu lưỡi.
Lời này... đúng là không sai.
Tô Vũ đến Nhật Nguyệt có khó không?
Hẳn là không khó!
Hắn cũng không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, không thiếu công pháp, hình như rất khó đả động được hắn.
Tất cả mọi người không nghĩ tới cuối cùng kết quả sẽ là thế này.
Cục diện nghiền áp!
Để bảo vệ Đan Hùng, Đại Thương phủ và Đại Chu phủ đều lâm vào thế khó xử, lấy cái gì để bảo vệ gã đây?
Hẳn là không khó!
Hắn cũng không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, không thiếu công pháp, hình như rất khó đả động được hắn.