Đa thần văn hợp nhất!
Tô Vũ đi rồi, nhưng hắn lại để lại những lời này, đúng là quá độc.
Mà mức độ đáng tin lại rất cao.
Nếu không, không có biện pháp giải thích vì sao một thần văn của Đan Hùng lại có nhiều đặc tính như thế.
Ảnh độn, xuyên qua, chấn động, kết giới phong bế nguyên khí...
Chỉ trong thời gian mấy phút chiến đấu cùng Tô Vũ, Đan Hùng đã dùng tới năm sáu loại đặc tính, có đặc tính chưa chắc đã nhìn ra nhưng có lẽ vẫn tồn tại, bao gồm chiến ý sôi trào, một ít đặc tính phụ trợ không thể hiển hiện.
Giờ khắc này, lão long Đại Hạ phủ cũng lên tiếng: “Chu phủ trưởng, đa thần văn có thể hợp nhất à?”
Là tò mò?
Hay là muốn chứng thực?
Chu Phá Long liếc lão long một cái, thản nhiên đáp: “Là thật hay giả, ngươi muốn xem không?”
Ta nói là giả, các ngươi tin sao?
Không tin!
Một khi đã như vậy, gã cũng lười giải thích.
Càng biện giải, càng có vẻ chột dạ, gã không cần.
Lão long cười, “Không cần đâu, chỉ là không ngờ được thôi!”
Chu Phá Long nhìn về phía lão long, lão long không lên tiếng nữa.
Chu Phá Long... Nghe cái tên thôi đã biết là không hữu hảo với Long tộc, tốt nhất đừng trêu chọc vị này, vị này không yếu hơn Hạ Long Võ.
Chu Phá Long không nói gì, sau đó, thân ảnh dần dần tiêu tán, dư thanh truyền đến: “Bắt đầu từ hôm nay, đơn đa chi tranh đừng kéo tới danh nghĩa của Chu gia ta nữa!”
“Ân oán giữa ta và truyền nhân của Diệp Bá Thiên đã hạ màn!”
Giờ khắc này Chu Phá Long mơ hồ có chút thăng hoa, Chu Thiên Đạo nhìn gã rời đi, hơi nhíu mi, hôm nay gia hỏa này tới đây là để cố ý chấm dứt đoạn ân oán 50 năm trước sao?
Để chuẩn bị cho chứng đạo?
Đúng là túc trí đa mưu!
Chuyện duy nhất nằm ngoài dự đoán của gã hẳn là Tô Vũ to gan lớn mật, trước khi đi còn bẫy gã một phen, Tô Vũ gan lớn thật, đừng nói chỉ là tùy tiện vu oan, dù là thật, ngươi nói ra trước mặt mọi người thì cũng phải cẩn thận Chu Phá Long thẹn quá thành giận xử lý ngươi.
“Lá gan của tiểu tử Tô Vũ đúng là càng lúc càng lớn!”
Chu Thiên Đạo thầm cảm khái, nhìn phương hướng Chu Phá Long rời đi, cùng lúc đó, hư ảnh Đại Thương Phủ chủ như suy tư gì đó, nhìn thoáng qua Chu Thiên Đạo, cuối cùng lại nhìn Đan Hùng, ông mỉm cười gật đầu, sau đó ý chí lực nháy mắt tiêu tán.
“Má!”
Một đám chạy nhanh thật.
Chu Thiên Đạo thầm mắng một tiếng!
Ông nhìn quanh một vòng, thấy đến bây giờ mọi người còn chưa hoàn hồn, ông không khách khí, nói thẳng: “Nghe chưa? Về sau đơn đa chi tranh là chuyện riêng của đơn thần văn hệ và đa thần văn hệ, không liên quan gì đến tên Chu Phá Long kia, đừng dùng thần văn và tư liệu của Diệp Bá Thiên gây sự nữa! Nếu lại gây chuyện thì chính là muốn chết, chết rồi đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi!”
Ông lại nói: “Còn nữa, tiểu tử Đan Hùng này... không tồi!”
Ông nhìn thoáng qua Đan Hùng, cười tủm tỉm hỏi: “Ta có ngoại tôn nữ, Đan Hùng, muốn ở lại Đại Minh phủ không?”
“...”
Toàn trường an tĩnh.
Sắc mặt Thương Thiên Kiều biến đổi, Chu Thiên Đạo lại bồi thêm: “Ngươi có tiềm năng vô địch, ta xem trọng ngươi, ở Đại Chu phủ không nổi nữa thì tới Đại Minh phủ ta, ta sẽ nhờ phụ thân ta tới hộ đạo cho ngươi!”
“Đại Thương phủ ta cũng làm được!”
Thương Thiên Kiều không nhịn được vội hô một tiếng.
Chu Thiên Đạo thở dài, “Gia gia ngươi gian hoạt lắm, đã nhìn ra từ trước rồi, khó trách xuống tay từ lâu, thậm chí không tiếc đắc tội Đại Minh phủ ta, quả nhiên là đa mưu túc trí, gia gia ngươi... Nhãn lực tốt hơn ta nhiều!”
Thương Thiên Kiều nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Chu Thiên Đạo lại nói: “Thôi, tiếc thật, cửa Đại Minh phủ luôn mở rộng vì ngươi! Đan Hùng, nếu ngày nào đó ngươi chứng đạo, phụ thân ta chắc chắn sẽ hộ đạo giúp ngươi, kết cái thiện duyên, còn tranh chấp giữa ngươi và Tô Vũ chỉ là mâu thuẫn giữa hai người quân tử mà thôi.”
Đan Hùng im lặng.
Phía dưới, sắc mặt Khương Đào biến đổi liên tục, gã không cảm nhận được chút thiện ý nào, chỉ có ác ý rét lạnh thấu xương!
Chu Phá Long nói Tô Vũ có tiềm năng vô địch, còn mạnh hơn Hạ Long Võ và gã, mà hiện giờ Chu Thiên Đạo còn lộ liễu hơn, trực tiếp chứng thực thân phận đa thần văn của Đan Hùng.
Giờ phút này, Khương Đào bất chấp, vội nói: “Đa tạ Chu phủ chủ coi trọng, sư đệ ta không giỏi ăn nói, mặt khác, hắn là Văn Minh sư đơn thần văn thuần túy, nhiều đặc tính chỉ là vì thần văn đặc thù mà thôi.”
“Vậy ư?”
Chu Thiên Đạo bật cười, “Ta hiểu rồi! Tiểu Khương, lần sau sư đệ ngươi luận bàn với người khác, đừng nhúng tay vào, hôm nay nháo lên còn suýt nữa liên lụy đến Đại Thương phủ, không tốt đâu.”
Nghe vậy, Khương Đào hơi chột dạ, Chu Thiên Đạo lại bảo: “Không sao, ngươi là đồ đệ của Chu huynh, sốt ruột vì sư đệ, không muốn Tô Vũ lấy được thần văn của hắn, ta có thể lý giải, dù sao Tô Vũ cũng là người chuyên nghiệp trong phương diện này, nhưng thật sự đã động đến quy củ rồi.”
Khương Đào vội đáp: “Đa tạ Chu phủ chủ đã bỏ qua!”
May mà ông không truy cứu việc này.
Gã đang nghĩ ngợi, bên kia, Ngưu Bách Đạo bỗng nhiên mắng: “Má, ngươi giẫm ta làm gì?”
Khương Đào còn chưa phản ứng lại, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng tiếng kêu thê lương, ngay sau đó, Kim Bằng triển lộ chân thân, phanh một tiếng, một bên cánh trực tiếp bị người ta xé xuống!
Ngưu Bách Đạo trực tiếp kéo đứt cánh đối phương, hùng hổ mắng: “Đang yên đang lành, ngươi giẫm ta một cái, ta dễ bắt nạt lắm à? Ta lớn tuổi như vậy, thế mà ngươi còn giẫm ta? Ngươi chỉ là một tọa kỵ thay đi bộ, ngươi dám giẫm ta, ngươi bồi thưởng nổi sao?”
Trên không trung, Chu Thiên Đạo quát lớn: “Lão Ngưu, ngươi làm gì đấy?”
Ngưu Bách Đạo bực bội: “Gia hỏa này giẫm ta, không biết mình nặng thế nào à?”
Kim Bằng vẫn còn đang kêu thảm thiết.
Thực lực Nhật Nguyệt ngũ trọng, vậy mà lại bị Ngưu Bách Đạo kéo đứt cánh, máu chảy giàn giụa, có điều máu của nó nháy mắt biến mất, bị Ngưu Bách Đạo công khai quang mang chính đại thu lấy, thuận tiện cất cả một bên cánh vừa bị kéo đứt vào nhẫn trữ vật.
Sắc mặt Khương Đào trắng bệch, trong lòng phát lạnh.
Chu Thiên Đạo vẫn nhíu mày, mắng: “Lão Ngưu, ngươi làm cái gì? Ta đã nói là không truy cứu rồi, ngươi bỗng nhiên xuống tay với súc sinh chở người ta, đây là không cho ta mặt mũi đúng không? Đánh chó còn ngó mặt chủ, ngươi bảo ta phải giải thích thế nào với Chu huynh đây? Trừ tiền lương 100 năm của ngươi, 100 năm tới, ngươi đừng nghĩ nhận được dù chỉ một cắc!”
“Đừng, Phủ Chủ, ta sai rồi.”
“Đi bế quan sám hối đi, ngay lập tức!”
Ngưu Bách Đạo bất đắc dĩ, nói thầm: “Ta cùng tuổi cha ngươi, vậy mà ngươi đối xử với ta như vậy, thôi, 100 năm thì 100 năm, 100 năm tới ta sống thế nào bây giờ?”
Có chút khó chịu, có chút bất đắc dĩ, Ngưu Bách Đạo lắc đầu, mang theo sự không cam lòng ỉu xìu rời đi.
Chu Thiên Đạo vẫn nhíu mày, mắng: “Lão Ngưu, ngươi làm cái gì? Ta đã nói là không truy cứu rồi, ngươi bỗng nhiên xuống tay với súc sinh chở người ta, đây là không cho ta mặt mũi đúng không? Đánh chó còn ngó mặt chủ, ngươi bảo ta phải giải thích thế nào với Chu huynh đây? Trừ tiền lương 100 năm của ngươi, 100 năm tới, ngươi đừng nghĩ nhận được dù chỉ một cắc!”
“Đừng, Phủ Chủ, ta sai rồi.”