Tô Vũ yên lặng lắng nghe, chú ý mỗi tiếng nói cử động của Thôi Lãng, sự tích của Thôi Lãng cũng đơn giản, Thôi gia không phải đại tộc, nhưng tỷ tỷ được Ngưu Bách Đạo nhận làm học sinh, Thôi gia cũng coi như leo lên cành cao, cũng bởi vậy Thôi Lãng có thể nhanh chóng tu luyện đến nước này.
Văn Minh sư Đằng Không cửu trọng, biết Đúc Binh, nhưng Đúc Binh chỉ là Hoàng Giai đỉnh cấp, còn chưa tới Huyền giai, kỳ thật cũng không tồi, hiện tại y sắp tiến vào Lăng Vân cảnh.
Lăng Vân 35 tuổi, không tính là yếu.
Phương diện thân thể, y tu luyện công pháp Thiên Giai, nhưng chỉ là Thiên Giai sơ cấp, thông suốt 110 khiếu, thân thể 18 đúc, cũng là Đằng Không cửu trọng.
Thực lực như vậy không yếu, không kém gì Lăng Vân sơ kỳ đơn tu.
Y cũng coi như đồ đệ của Ngưu Bách Đạo, hoặc phải nói là đồ tôn, gia hỏa này vẫn luôn học tập cùng tỷ tỷ, đôi khi Ngưu Bách Đạo sẽ dạy y vài thứ, tỉ như lăng nhăng, tỉ như hoa tâm, phần lớn đều là học được từ Ngưu Bách Đạo.
Cái này là do y tiện mồm đề cập, Tô Vũ coi như không nghe thấy, trong mắt hắn, Ngưu phủ trưởng còn tính là người chính phái.
Hiện tại nghe thế, liên tưởng một chút, thôi, đừng nghĩ thì hơn!
Một đêm này, hai người nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ.
.....
Mấy ngày kế tiếp, ban ngày Tô Vũ bế quan, buổi tối tới Duyệt Tâm Đảo tiếp tục nghe Thôi Lãng kể chuyện, nói về quá khứ.
Mãi cho đến ngày 15.
Hôm nay có hai chuyện vui.
Thân thể Tô Vũ đã hoàn thành 8 đúc!
Mà ngọc cảm ứng cũng đã được Hồ Kỳ cải tiến xong.
.....
Đến Minh Tâm Đường, lấy được ngọc cảm ứng, Tô Vũ để vào biển ý chí, phát hiện khác biệt rất lớn.
Hồ Kỳ rất lợi hại!
Đây là cảm thụ của chính hắn!
Ngọc cảm ứng có thêm mấy công năng, Tô Vũ thí nghiệm một chút, người tra xét khác nhau biểu hiện ra dãy số bất đồng, chẳng hạn như hai vị Sơn Hải tra xét hắn, sẽ biểu hiện hai điểm sáng màu đỏ, màu đỏ số 1 và màu đỏ số 2.
Nhật Nguyệt là màu tím.
Cũng biểu hiện riêng, thọat nhìn đơn giản, nhưng là có thêm năng lực phân rõ hơi thở, cái này không phải công năng nhỏ, chắc Hồ Kỳ đã tốn không ít tinh lực.
Hơn nữa, hiện tại tra xét cụ thể hơn trước kia, ví dụ màu đỏ càng nồng đậm, đại biểu thực lực đối phương càng mạnh, là cường giả Sơn Hải.
Càng nhạt thì thực lực đối phương càng yếu trong cùng giai.
Cuối cùng là Tô Vũ có thể bị động để người tra xét, cũng có thể chủ động lợi dụng ngọc cảm ứng đuổi theo vị trí đối phương, có điều làm như vậy sẽ dễ bại lộ, bị đối phương cảm ứng được.
Nhưng lúc cần thì đây dĩ nhiên là công năng tốt.
Kẻ cường đại tra xét thì không nên sử dụng, kẻ nhỏ yếu thì hắn có thể phản truy tung, trực tiếp xử lý đối phương cũng được.
Sau khi lấy được ngọc cảm ứng, lại đi theo Thôi Lãng nghe chuyện xưa một tuần, Tô Vũ đã cơ bản hiểu biết khá rõ về người nọ.
.....
Buổi tối ngày 15.
Duyệt Tâm Đảo.
Giờ phút này, trong đại sảnh có hai Thôi Lãng.
Ngưu Bách Đạo cũng ở bên cạnh, sau khi nhìn chằm chằm hai người một hồi, ông nói: “Ta ra ngoài, không tra xét các ngươi, trở về sẽ phân biệt ai là thật, Tô Vũ, ngươi đổi quần áo đi, nếu có thể giấu diếm được ta, vậy thì không có vấn đề gì, trừ phi vô địch đích thân tra xét ngươi.”
“Ta hiểu!”
Thôi Lãng đáp một câu, Ngưu Bách Đạo sửng sốt, “Ngươi là Tô Vũ à?”
Ông định thầm tra xét một chút, lại cảm thấy mất mặt, ông ho khan một tiếng rồi mắng: “Đừng nghịch, Thôi Lãng, có tin ta đánh ngươi hay không?”
“Phủ trưởng, ngài đánh ta làm gì?”
Thôi Lãng tỏ vẻ vô tội: “Ngài không nhận nhầm người đấy chứ?”
“...”
Bên cạnh, Tô Vũ cũng cà lơ phất phơ cười nói: “Phủ trưởng, nhãn lực ngài thế này... chậc chậc, bình thường thôi!”
Ngưu Bách Đạo nhìn hai người một cái, quét trái quét phải, sau một lúc lâu mới nói: “Trẻ nhỏ mà đòi đùa ta à? Thật sự cho rằng không khác nhau chút nào sao? Tô Vũ, làn da ngươi màu đồng cổ đậm hơn một chút, có vẻ do đúc thân mới đột phá, tiểu tử kia làn da trắng trắng nộn nộn, giống như tiểu bạch kiểm ấy. Thôi không sao, ra ngoài thì chưa chắc người khác đã để ý.”
Thôi Lãng thật không giả vờ được nữa, lấy lòng cười bảo: “Phủ trưởng, ta không giống tiểu bạch kiểm đâu, da đẹp trời sinh thì ta cũng không có biện pháp.”
Tô Vũ mỉm cười, khôi phục bản chất, lại hỏi: “Phủ trưởng, có vấn đề không?”
“Vẫn có chút vấn đề!”
Ngưu Bách Đạo mở miệng: “Vấn đề là thần văn, mới vừa tam giai, dù phối hợp ẩn nấp phù ta cho ngươi, lại thêm một thần văn che lấp của ngươi, muốn giấu diếm Sơn Hải không khó, Nhật Nguyệt tầm thường không tra xét rõ ràng cũng không thành vấn đề, nhưng một khi Nhật Nguyệt cao trọng tra xét ngươi, vậy sẽ bại lộ.”
“Nhật Nguyệt cao trọng.”
Tô Vũ tự hỏi một hồi: “Nếu thần văn của ta tới tứ giai thì có thể che giấu hết sơ hở hay không?”
“Tứ giai?”
Ngưu Bách Đạo muốn mắng người!
Đó là thần văn Sơn Hải!
Ngươi mới Đằng Không, mới Đằng Không thôi!
Vậy mà ngươi hỏi ta thần văn của ngươi tới tứ giai được không?
Tô Vũ lại nói: “Kỳ thật còn có thủ đoạn che lấp khác, ta sẽ mang Cục lông nhỏ theo, giấu trong biển ý chí, kỳ thật nó cũng có năng lực che lấp.”
Vốn dĩ hắn còn một thứ nữa!
Trong những thiên phú kỹ mà Tô Vũ biết, có không ít thuật pháp che lấp, không biết có thể tăng cường năng lực che lấp hay không.
Ngưu Bách Đạo trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ngươi muốn mang theo Cục lông nhỏ kia? Nó có thể là hậu duệ của cổ tộc, mang theo nó, ở Nhân cảnh còn được. Ngươi đừng đi Chư Thiên chiến trường, bằng không dễ dụ ra cường giả sau lưng gia hỏa này.”
“Ta biết.”
Tô Vũ gật đầu, đến lúc đó lại tính.
“Về cơ bản thì không có vấn đề gì lớn, Nhật Nguyệt sẽ không kỹ càng tỉ mỉ tra xét một người, trừ phi ngươi biểu hiện quá mức rõ ràng, khiến người khác hoài nghi, nếu không, xem công pháp, xem bề ngoài là đủ rồi, tra xét ngươi làm gì?”
“Nếu thần văn thật sự tới tứ giai, vậy muốn giấu diếm Nhật Nguyệt thì không có vấn đề gì.”
“Vâng, ta đã biết!”
Tô Vũ gật đầu, cũng may, dựa theo lời Ngưu Bách Đạo, hiện tại trừ phi Nhật Nguyệt thất trọng trở lên tra xét kỹ càng tỉ mỉ, nếu không thì hắn không có sơ hở lớn nào.
Trừ phi hắn đắc tội Nhật Nguyệt cao trọng, nếu không, người khác cũng sẽ không cố ý tra xét hắn.
Lúc này, xem như đã chuẩn bị xong hết mọi chuyện.
“Ngươi định khi nào rời đi?”
Tô Vũ tính toán rồi đáp: “Ngày 18 tháng 5 đi, ta sắp xếp chút chuyện bên viện nghiên cứu đã, sau đó bắt đầu chính thức bế quan!”
“Ừm, khi ngươi đi thì cứ trực tiếp đi là được, vừa vặn tiểu tức phụ của Thôi Lãng đã ra Chư Thiên chiến trường, gia gia nàng thì đang bế quan, lúc này ngươi ra ngoài là hợp tình hợp lý, bị đuổi theo nhiều năm như vậy, hiện tại cũng là cơ hội để ngươi ra ngoài.”
Bên cạnh, Thôi Lãng thật không có lời gì để nói, cũng đúng, Ngưu Bách Đạo mà không tới tìm, quả thật y cũng chuẩn bị ra ngoài chơi một năm rồi về, hơn một năm sau nữ nhân kia mới có thể về Nhân cảnh.
Thôi Lãng cảm khái: “Tô lão đệ, ta nhắc trước, ngươi dùng thân phận ta thì được, nếu trêu chọc đại địch, vậy trước khi địch nhân chết, ngươi phải rửa oan cho ta, bằng không ta sẽ oan uổng chết mất.”
“Chắc chắn rồi!”
Tô Vũ trấn an: “Nếu ta đổi lại thân phận thì sẽ giải quyết hết vấn đề trong lúc dùng thân phận Thôi huynh, sẽ không khiến Thôi huynh gặp phiền toái.”
“Vậy là tốt!”
Y quả thật hơi sợ, gia hỏa Tô Vũ này cũng không phải người lương thiện gì.
Toàn đắc tội người không phải kẻ yếu.
Y không chịu nổi đâu!
Còn mặt khác thì y không quá để ý, dù ở bên ngoài Tô Vũ trêu chọc mấy chục nữ nhân, y cũng không quan tâm, y mà lại sợ cái này sao?
Nực cười!
Lần này Tô Vũ ra ngoài, hy vọng rằng có thể giải quyết luôn phiền toái của y là tốt nhất.
Toàn đắc tội người không phải kẻ yếu.
Y không chịu nổi đâu!