Lão nhân nhíu chặt mày, lão đột nhiên cảm giác có chút dị dạng.
Thần văn chữ “Tĩnh” bị Tô Vũ phát huy tác dụng lớn nhất.
Tĩnh tâm!
Không sợ!
Trên đỉnh đầu lão nhân, một cây búa trong sự che lấp của thần văn chữ “Âm” đột nhiên nện xuống!
Đến khi cây búa nện xuống, lão nhân mới cảm nhận được cảm giác nguy cơ rõ ràng!
Cảm giác nguy cơ rất cường liệt!
Lão không phải Văn Minh sư, lão là Chiến Giả, nhưng vẫn lập tức phản ứng, nguyên khí nháy mắt bùng nổ!
Nhưng ngay tại giây phút này, cây búa đã mạnh mẽ đập xuống!
Ầm!
Không hề có tiếng động, nhưng lại chấn động biển ý chí của lão nhân, biển ý chí của lão không mạnh, trong nháy mắt đã bị choáng váng.
Trong cây búa, cục lông nhỏ nhanh chóng đột nhập biển ý chí của lão, phụt một tiếng, nó đã xuyên thấu biển ý chí.
Ánh mắt lão nhân đầu tiên là hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó hóa thành mờ mịt, rồi cuối cùng... Tĩnh mịch.
Nhưng thân thể vẫn dựa theo quán tính tiếp tục bùng nổ nguyên khí!
Nguyên khí bùng nổ mãnh liệt!
Tô Vũ không quan tâm đến lão nữa, người thanh niên còn chưa kịp phản ứng, Tô Vũ đã một kích đánh nát trái tim gã!
Ngay sau đó, cục lông nhỏ trực tiếp phá hủy biển ý chí của gã.
Lão nhân còn chưa hoàn toàn tử vong, thân thể còn sống, nhưng biển ý chí đã hoàn toàn rách nát.
Nếu gặp được vô địch đại năng, có lẽ có thể khôi phục biển ý chí.
Nhưng đương nhiên Tô Vũ sẽ không cho lão cơ hội.
Không giết lão nhân, một khi lão khôi phục thì sẽ rất dễ bại lộ gì đó, tỷ như cây búa làm biển ý chí của lão chấn động, tỷ như cục lông nhỏ xuyên thấu biển ý chí của lão.
Trong nháy mắt giết thanh niên, Tô Vũ đồng thời bạo khởi, dương khiếu hơi mở ra, lực lượng bùng nổ, đánh ra một kích!
Ầm!
Một kích toàn lực!
Thân thể tám đúc cộng thêm thần văn chữ “Lực”, lại mở dương khiếu, Tô Vũ bùng nổ lực lượng vượt quá 5000 khiếu.
Phanh một tiếng, thân thể lão nhân trực tiếp bị đánh bạo!
Nguyên khí bắt đầu bùng nổ thổi quét tứ phương.
Mà ngay lúc này, Tô Vũ cảm nhận được có cường giả nhanh chóng phá không lao đến.
Hắn không dám chậm trễ, ngọn lửa chợt lóe lên rồi biến mất, tất cả bị hủy diệt.
Hắn nhanh chóng độn thổ, biến mất ngay tại chỗ.
Hắn vừa giết một vị Lăng Vân cửu trọng!
Tuy là đánh lén, tuy là Chiến Giả, nhưng lúc này Tô Vũ vẫn rất hưng phấn, ta không còn là tiểu nhân vật lúc nào cũng phải nén giận nữa.
Ta đã có đủ thực lực để làm những gì mình muốn!
Đương nhiên, nếu gặp phải Văn Minh sư thì cây búa của hắn sẽ bị suy yếu, có lẽ không thể bất ngờ đánh chết một vị Văn Minh sư Lăng Vân cửu trọng, nhưng không sao, hiện tại hắn đã giết được Chiến Giả, giết Văn Minh sư chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Hắn không hối hận vì đã giết người!
Hắn chỉ hối hận mình suy xét không chu toàn, có khả năng khiến bằng hữu gặp nguy hiểm, mình phải nhanh chóng thông tri cho Hạo tử, bảo cậu đừng về Nam Nguyên!
Đúng vậy, đã sắp đến kì nghỉ.
Hiện giờ đã là cuối tháng 5, có khả năng Hạo tử sẽ sớm về Nam Nguyên.
...
Trong nháy mắt Tô Vũ bỏ chạy, một vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh đuổi tới.
Nhật Nguyệt Đại Hạ phủ!
Thần quang trong mắt lập lòe, Nhật Nguyệt luân chuyển, khí huyết bùng nổ bao trùm tứ phương!
Mà giờ phút này, trong mắt Nhật Nguyệt có chút quang ảnh hồi tưởng.
Phụt!
Y thấy một bàn tay, một kích đánh nát thân thể lão nhân, sau đó tất cả biến mất, thân thể lão nhân bị hủy diệt.
Cường giả Nhật Nguyệt cau mày.
Rất mạnh!
Một kích đánh chết một Lăng Vân cửu trọng!
Lăng Vân cửu trọng này thực lực không yếu, là cường giả Chiến Giả đạo, thực lực tiếp cận vạn khiếu.
Đúng vậy, lực lượng tiếp cận vạn khiếu!
Chiến Giả quá yếu cũng sẽ không xuất hiện trong đại gia tộc.
Nhưng mới rồi lão lại bị một kích đánh nát thân thể.
Thống lĩnh Nhật Nguyệt cảnh không thấy được nhiều, chỉ mơ hồ cảm thấy không đúng, Lăng Vân bị giết này hình như không quá thích hợp, có lẽ trước đó đã bị thương.
“Văn Minh sư?”
“Nhất định là Văn Minh sư!”
“Ý Chí lực đánh hắn thương nặng choáng váng, lúc sau mới phá hủy thân thể.”
Chỉ chốc lát sau, những người khác cũng đã đuổi tới.
Một đám ý chí lực hoặc là nguyên khí càn quét tứ phương, có người vội vàng hỏi: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại nhân...”
“An tĩnh!”
Thống lĩnh Nhật Nguyệt cảnh khẽ quát một tiếng, không để ý đến bọn họ, trảo một cái, bắt được một ít khí tức cực nóng tàn lưu, lẩm bẩm: “Thần văn ngọn lửa, hung thủ có một thần văn ngọn lửa!”
Dứt lời, người này lạnh lùng kết luận: “Là Văn Minh sư ra tay! Thực lực đại khái ở Sơn Hải, không phải Nhật Nguyệt! Ý chí lực rất cường đại, trong nháy mắt đã phá hủy biển ý chí của Vương Sâm, thân thể chắc không quá mạnh, có thể là thân thể Lăng Vân cảnh, nhiều nhất chỉ tương đương thân thể Vương Sâm, có lẽ yếu hơn một ít, cũng có khả năng là không dùng toàn lực.”
Ý chí lực Sơn Hải cảnh, thân thể Lăng Vân cảnh.
Đương nhiên ý chí lực của Tô Vũ không cường đại như vậy.
Thống lĩnh Nhật Nguyệt phán đoán căn cứ vào việc Vương Sâm bị đánh tan ý chí lực trong nháy mắt, không phải ý chí lực Sơn Hải cảnh thì rất khó giấu giếm được Vương Sâm, Chiến Giả cũng có thể bùng nổ nguyên khí chống đỡ ý chí lực xâm nhập.
Đến tận khoảnh khắc tử vong, Vương Sâm mới bạo phát nguyên khí, chứng tỏ đối phương giấu giếm được Vương Sâm, tránh được khả năng cảm ứng nguy cơ Vương Sâm, vậy có khả năng hung thủ là Sơn Hải cảnh.
Thống lĩnh Nhật Nguyệt quét ý chí lực khắp phòng, truyền âm dặn dò: “Các ngươi đừng lộn xộn! Nam Nguyên đã mất khống chế, tốt nhất là chư vị đều ở nguyên tại chỗ cho ta!”
Sắc mặt thống lĩnh âm trầm.
Y tới rất nhanh, nhưng đối phương trốn chạy càng nhanh hơn.
Nhưng lúc này đối phương cũng bị lộ rất nhiều tin tức.
Văn Minh sư, ý chí lực Sơn Hải, thân thể Lăng Vân, thần văn ngọn lửa, có khả năng còn có một thần văn độn thổ nữa.
“...”
Nghĩ vậy, ánh mắt y khẽ biến, ý chí lực Sơn Hải... Ý Chí lực Sơn Hải!
Giết Vương Sâm, giết Trương Hành...
Không chỉ y, giờ khắc này, có người thấp giọng phỏng đoán: “Sát thủ kia tới rồi ư?”
Sát thủ nào?
Là kẻ giết Sơn Hải Thiên Thăng hải, Đại Đường phủ, Đại Thương phủ?
Là hắn sao?
Chắc chắn là hắn!
Nếu không, ai dám ở dưới mí mắt một vị Nhật Nguyệt ám sát một vị Lăng Vân cửu trọng!
Tên kia đã tới đây?
Điên rồi!
Tên kia đã tới Đại Hạ phủ sao?
Dựa theo phán đoán, Đại Thương phủ cách Đại Hạ phủ không xa, hai ngày trước đối phương vừa giết một vị Sơn Hải Đại Thương phủ, hiện tại đến Nam Nguyên có vẻ cũng hợp tình hợp lý, hoàn toàn có thể tới kịp.
“Tên kia tới đây thật à?”
Trong nháy mắt, nhân tâm hoảng sợ!
Một kẻ có thể ám sát Sơn Hải!
Không, là kẻ từng giết Sơn Hải cao trọng.
Rất nhiều người đều đang tìm hắn, nhưng không phát hiện hắn ở đâu.
“Tên kia rốt cuộc là ai?”
Có người thấp giọng nói, kỳ thật, rất nhiều người đã mơ hồ có suy đoán, nhưng không dám tùy tiện nói ra lời.
Ai?
Trần Vĩnh!
Lúc trước, Lục Dực Thần Giáo đuổi giết Trần Vĩnh, đi ngang qua mấy chỗ có vài vị cường giả bị ám sát, sau đó, người Lục Dực Thần Giáo bị đánh chết, Nhật Nguyệt trốn thoát, vẫn có người bị ám sát, kỳ thật Trần Vĩnh có hiềm nghi rất lớn.
Mà nay, Nam Nguyên lại chết mấy người Vương Sâm, vì sao lại giết bọn họ?
Nam Nguyên có gì liên quan đến Trần Vĩnh?
Chẳng lẽ là vì Tô Vũ?
Một vài người kinh sợ trong lòng.
Không phải ai cũng đoán được, nhưng có người căn cứ một vài manh mối để đoán, có điều Trần Vĩnh có thực lực đó sao?
Hiện tại, có phải Trần Vĩnh đã đi vào Nam Nguyên rồi hay không?
Thống lĩnh Nhật Nguyệt không hé răng, vẫn lẳng lặng tra xét khắp nơi, chỉ là trong lòng y hơi hoảng hốt, hung thủ rốt cuộc là ai?
Thật sự là Trần Vĩnh à?
Vì sao Trần Vĩnh phải làm như vậy?
Y biết Trần Vĩnh!
Y lấy ra truyền âm phù, trực tiếp truyền âm cho Hạ Hầu gia,
“Hầu gia, Nam Nguyên xuất hiện sát thủ, đã ám sát mấy người Vương Sâm, Trương Hành, có khả năng là sát thủ đã ám sát tướng lĩnh những đại phủ khác!”
Thật sự là Trần Vĩnh à?
Vì sao Trần Vĩnh phải làm như vậy?