Rất nhanh, một vị quan thẩm vấn Sơn Hải cảnh của quân đội đã đi vào.
Lần này, vấn đề tra hỏi liền trở nên sắc bén hơn nhiều.
"Phong Kỳ, ta hỏi ngươi, năm đó vì sao ngươi lại quyết định ngụy trang tử vong tại Tinh Vũ phủ đệ?"
Phong Kỳ bình tĩnh đáp: "Có quan hệ gì với chuyện giết người lần này sao?"
"Dĩ nhiên! Thậm chí cả việc ngươi ẩn núp tiến vào Lục Dực thần giáo, bao gồm cả những chuyện phát sinh sau này hết thảy đều có quan hệ với việc năm đó ngươi giả chết!"
Phong Kỳ nghe vậy liền khựng lại một chút, sau đó mới cười khinh miệt cất tiếng: "Vậy ta khai thì ngươi có tin không? Nếu ngươi tin thì ngươi có lấy lại công đạo cho ta được không?"
"..."
Quan thẩm vấn khẽ nhíu mày, Hạ Hầu gia thản nhiên nói: "Trước tiên ngươi cứ thành thật khai báo đi đã!"
Phong Kỳ bình tĩnh đáp: "Đơn giản thôi, năm đó ta có được cơ hội tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, tao ngộ mấy người, những người kia vì đoạt bảo nên muốn giết ta diệt khẩu, dĩ nhiên hiện tại ta không có chứng cớ, nói thì các ngươi cũng chưa chắc tin, mà tin thì cũng không có tác dụng gì..."
Nói xong, y nhìn về phía đại điện phía bên phải, nhìn lướt qua một lượt mấy người, đoạn chỉ thẳng tay nói: "Năm đó người muốn giết ta vẫn còn sống đây, Tiền Quân, ngươi nói xem có đúng không?"
Trong đại điện, một vị cường giả Lăng Vân cửu trọng bị Phong Kỳ điểm danh thì khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Phong Kỳ, ngươi và ta không oán không cừu, vì sao lại muốn hãm hại ta?"
Phong Kỳ nhún vai, cười lạnh nói: "Xem đi, ta nói rồi mà, có nói gì cũng vô dụng! Sự tình đều đã qua mấy thập niên, bây giờ còn nói lại những chuyện kia làm gì! Người muốn giết ta chính là thiên tài của học phủ năm xưa, sau lưng lại có người chống đỡ, ta có thể làm cái gì? Chỉ có thể giả chết thoát thân, kém chút liền biến thành chết thật, nói là giả chết, kỳ thật cũng bởi vì ta thụ thương quá nặng, bằng không, thân là thiên tài có tiền đồ, người nào lại muốn mai danh ẩn tích cả đời?"
Phong Kỳ ngày thường rất ít nói, hôm nay nhắc về chuyện bị tập kích năm xưa lại phẫn uất khó nhịn mà nói thêm vài câu.
Có điều chuyện đã qua mấy thập niên, lại không có chứng cứ rõ rệt, hơn nữa những việc này đều phát sinh tại Tinh Vũ phủ đệ, làm như thế nào mà truy cứu?
Bảo vô địch dò xét trí nhớ của bọn hắn?
Chỉ bởi vì mình hoài nghi liền đi dò xét?
Vậy mình hoài nghi Nhật Nguyệt, chẳng lẽ vô địch cũng sẽ đi dò xét đối phương?
Không, vô địch sẽ không làm như vậy! Mà y hiện tại vẫn là tội nhân, lời tội nhân nói có rất nhiều người sẽ không tin tưởng, bởi vì lời khai của bọn họ sẽ liên lụy tới rất nhiều người.
Phong Kỳ lại không ngốc, biết bản thân không có chứng cớ nên cũng không tiếp tục đeo bám chuyện này.
Hạ Hầu gia thản nhiên nói: "Việc này nghiêm trọng, sẽ truy xét sau, trước cứ quay lại thẩm vấn đi đã."
Quan thẩm vấn của quân đội gật gật đầu, lần nữa nói: "Ngươi nói năm đó ngươi ẩn nấp vào Lục Dực thần giáo là do Trần Vĩnh an bài, Trần Vĩnh đã đề cập việc này với Vạn phủ trưởng, cho nên được xếp vào loại hành động gián điệp, nhưng những việc quan trọng như vậy thì đều cần giấy tờ lưu trữ. Vạn phủ trưởng có ở đây không? Ta nghĩ những tư liệu liên quan đều cần đưa ra để ba vị đại nhân, Hầu gia và ta kiểm tra rõ ràng. Bằng không thì làm như thế nào để chứng minh ngươi thật sự là do Vạn phủ trưởng và Trần Vĩnh an bài vào đó làm thám tử, chứ không phải đã sớm phản bội? Còn nếu là đã sớm phản bội, thế thì vì sao Trần Vĩnh cùng Vạn phủ trưởng lại muốn giả mạo chứng cớ thay ngươi?"
Nguyên Khánh Đông không có tư cách để tra hỏi giấy tờ, nhưng giờ phút này, vị quan thẩm vấn lại có quyền để yêu cầu tư liệu từ chỗ Vạn phủ trưởng.
Không có văn bản tài liệu lưu trữ, ngươi nói ngươi là thám tử thì liền là thám tử?
Đại Hán vương mở miệng nói: "Vậy Vạn phủ trưởng ở đâu, hiện giờ có thể xuất quan không?"
Hạ Hầu gia lắc đầu, đáp: "Ông ấy đang bế quan phá Nhật Nguyệt, hiện tại bảo ông ấy xuất quan thì chỉ sợ rất khó, vả lại còn dễ quấy rầy đến việc đột phá."
"..."
Chỗ tốt của việc chưa đột phá Nhật Nguyệt giờ khắc này đã thể hiện ra.
Vạn Thiên Thánh muốn phá Nhật Nguyệt?!
Chuyện này khiến vô số người đều ngạc nhiên.
Thật hay giả?
Vạn Thiên Thánh thật sự là Sơn Hải sao?
Hay vốn dĩ ông ta chỉ đang lấy cớ vắng mặt?
...
Trong đám người bên dưới, Tô Vũ khẽ mỉm cười.
Lý do của Vạn Thiên Thánh quả thật là đủ cường đại.
Ông ta một mực che giấu thực lực của bản thân, chẳng lẽ chính là vì đợi tới thời khắc mấu chốt sẽ mượn cớ mình cần bế quan phá Nhật Nguyệt?
Phá cửa ải lớn đương nhiên cần thời gian, không thể tuỳ tiện xuất quan được.
Hiện giờ không phá Nhật Nguyệt, chẳng lẽ lại nói chính mình phá vô địch?
Bằng không, nếu chỉ phá tiểu trọng thì đã sớm nên xuất quan, dù ngươi không muốn thì cũng có thể cưỡng ép bắt ngươi ra ngoài. Cùng lắm cái giá phải trả cũng không quá lớn. Nhưng nếu là phá cửa ải lớn mà cưỡng ép ngươi xuất quan, tới lúc đó thất bại, cái giá phải đối mặt là không thể tưởng tượng nổi.
"Tư liệu mà học phủ lưu trữ không báo cáo lên Phủ chủ Đại Hạ phủ sao?"
Quan thẩm vấn vẫn chưa buông tha vấn đề này, Hạ Hầu gia mỉm cười đáp: "Quả thật là không có, các đại học phủ đều có tính độc lập rất mạnh, chủ yếu là chịu song trọng quản hạt, Cầu Tác cảnh cùng Đại Hạ phủ chung nhau quản lý, cho nên có đôi khi bọn hắn hết sức tự chủ, điểm này mọi người hẳn phải biết."
"Vậy tư liệu của học phủ thì chỉ có Vạn phủ trưởng mới có?"
"Văn kiện cơ mật thì đương nhiên chỉ có phủ trưởng mới có quyền xem xét phong tồn."
"..."
Sự tình đến đây thì cũng chẳng ai còn có thể nói được gì nữa. Rõ ràng là cần Vạn Thiên Thánh đích thân ra mặt giải trình, nhưng hết lần này tới lần khác ông lại đang bế quan.
Hạ Hầu gia lại nói: "Việc Phong Kỳ có phải gián điệp hay không có quan hệ gì với việc y giết người?"
"Dĩ nhiên có quan hệ."
Quan thẩm vấn trầm giọng nói: "Nếu y là gián điệp do học phủ phái đi, hiện giờ y giết người, học phủ cũng cần nhận gánh trách nhiệm, nhưng nếu y không phải thì chúng ta cần phải tra rõ vì sao Trần Vĩnh và Vạn phủ trưởng lại muốn thay y giả mạo chứng cớ, điểm này hết sức then chốt!"
Phong Kỳ nói thẳng: "Ta là do Trần Vĩnh cùng Vạn phủ trưởng sắp xếp ẩn núp vào Lục Dực thần giáo, sau này là do chính ta sa đọa mà thôi, ngày ngày thấy giáo đồ Lục Dực thần giáo giết người cũng không có việc gì, thời gian dần qua đã khiến ta buông thả chính mình, này có vấn đề sao?"
Bất cứ vấn đề gì Phong Kỳ cũng ôm về phía mình, thẳng thắn thừa nhận, việc này khiến buổi thẩm vấn thuận lợi vô cùng, thế nhưng cũng vì vậy lại khiến cho người ta cảm thấy không thể tin tưởng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí càng thêm ngưng trệ.
Vạn Thiên Thánh, Trần Vĩnh. Trong hai người này, chỉ có Trần Vĩnh liên quan đến mọi chuyện, hay là ngay cả Vạn Thiên Thánh cũng dính líu tới?
Một khi Vạn Thiên Thánh cũng nhúng chàm, sự tình liền trở nên phiền toái hơn hẳn.
Bởi vì đấy chính là lục đại phủ trưởng Đại Hạ Văn Minh học phủ!
Phong Kỳ một mực nói mình giết người, không biện giải, không đổ lỗi.
Gặp phải tình huống như này thật sự rất khó đối phó.
Quan thẩm vấn của quân đội hỏi một lần lại một lần, đến cuối cùng thậm chí còn có ý muốn động hình, cả giận nói: "Phong Kỳ, ngươi nghĩ thông suốt đi, ngu xuẩn mất khôn thì chỉ có một con đường chết!"
Phong Kỳ không để ý tới ông ta.
Quan thẩm vấn nhìn y không thèm để ý thì không khỏi thở dài một tiếng, đối với một người không sợ chết thì kỳ thật tra tấn cũng không có tác dụng gì. Nhất là khi Phong Kỳ cũng chẳng có nhược điểm gì để uy hiếp y.
Nếu y có gia tộc, có con cái, vậy thì quan thẩm vấn còn có thể lấy ra để đe dọa y.
Nhưng Phong Kỳ mẹ góa con côi, sống thui thủi một thân một mình, uy hiếp dụng hình với y thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Ngay khi quan thẩm vấn đang lâm vào tình huống thúc thủ vô sách, thì bên dưới bỗng có người mở miệng nói: "Chư vị, ta có thể hỏi vài câu được không?"
Phong Kỳ không để ý tới ông ta.
Quan thẩm vấn nhìn y không thèm để ý thì không khỏi thở dài một tiếng, đối với một người không sợ chết thì kỳ thật tra tấn cũng không có tác dụng gì. Nhất là khi Phong Kỳ cũng chẳng có nhược điểm gì để uy hiếp y.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!