Tối hôm đó, Tô Vũ gặp được người đã vài ngày không thấy mặt: Trần Khải.
Tô Vũ nhíu mày, hắn sợ phiền toái, cũng chán ghét phiền toái.
Cái tên này là âm hồn bất tán hay sao mà cứ đến quấy rầy hắn?
Không chờ y mở miệng, Tô Vũ liền giành nói trước: "Không bán, ta đã đáp ứng Lâm Diệu rồi, thua thì phải đưa tinh huyết cho hắn, bây giờ ta có muốn bán cũng không thể bán được, bằng không ta không còn mặt mũi nào ở lại học phủ."
"Ta biết!" Trần Khải cau mày nói: "Tô Vũ, ngươi nghe ta nói đã, ta hợp tác với ngươi một lần, như thế nào?"
"Hả?" Tô Vũ ngạc nhiên nhìn đối phương.
"Ta sẽ giúp ngươi thắng được Lâm Diệu, ngươi cầm trước 300 điểm công huân, về sau ngươi lại chủ động khiêu chiến ta, sau đó bại bởi ta, ta cho ngươi thêm 1000 điểm công huân! Trọn vẹn 1300 điểm công huân, vô luận ngươi đi đâu, dùng cái giá tiền này đều có thể mua được đầy đủ tinh huyết mà ngươi cần, chỉ là tốn một chút thời gian mà thôi!"
"Giúp ta thắng Lâm Diệu?" Tô Vũ ngây người.
"Đúng vậy, bằng không ngươi cho rằng mình có khả năng thắng gã chắc?" Trần Khải thản nhiên đáp: "Không thể nào, ta vừa mới đi nhìn Lâm Diệu, gã còn cách Thiên Quân không xa, vả lại ta còn biết, gã nắm giữ một môn huyền giai võ kỹ, gã khai thác thần văn rất lợi hại, ngươi bây giờ còn không phải đối thủ của Lâm Diệu..."
"Thậm chí gã còn sở hữu văn binh trong tay. Ngươi ngẫm mà xem, Lâm Diệu vừa sớm đã dưỡng tính, vừa có văn binh, rõ ràng ngươi căn bản không phải đối thủ của gã, thậm chí gã còn có thể cùng Vạn Thạch so chiêu."
Tô Vũ kinh ngạc hỏi: "Vậy ngươi làm sao có thể giúp ta giành chiến thắng?"
"Ta tự nhiên có biện pháp giúp ngươi." Trần Khải âm trầm nói: "Thắng thì ngươi chẳng những có danh tiếng không nói, mà còn có thể lấy được 1300 điểm công huân, nhiều điểm công huân như vậy, nếu ngươi nguyện ý đổi tinh huyết để Trúc Cơ kém một chút, thế thì thậm chí ngươi có thể lưu lại 1000 điểm công huân, đủ cho ngươi tu luyện tới Vạn Thạch, thậm chí mạnh hơn!"
Tô Vũ nhíu mày, "Ta muốn quang minh chính đại thắng gã, bằng không coi như thắng thì cũng thật mất mặt!"
"Cổ hủ!" Trần Khải có chút tức giận, mở miệng nói: "Ta đây lại thêm 100 điểm công huân cho ngươi, đây là cực hạn! Lấy không 1400 điểm công huân..."
"Đâu phải lấy không, rõ ràng là ngươi lấy đi trăm giọt tinh huyết của ta còn gì." Tô Vũ nhìn chằm chằm đối phương, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao, muốn dùng lời lẽ tẩy não ta?
Trần Khải có chút nổi nóng, quát: "Vậy ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn như thế nào? Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể thắng được chắc? Ngươi thua Lâm Diệu thì cũng chỉ lấy được Long Tằm tinh huyết cùng trăm điểm công huân mà thôi, Long Tằm tinh huyết mặc dù cũng tương đối trân quý, nhưng ngươi cho ta thời gian một tháng, ta bảo đảm ta sẽ có biện pháp giúp ngươi thu mua tinh huyết Long Tằm, lúc đó ta lại cho ngươi thêm 400 điểm công huân, ngươi không muốn sao?"
Long Tằm tinh huyết dĩ nhiên cũng hết sức trân quý, cũng rất ít gặp. Nhưng dù sao cũng có điểm khác biệt với Phá Sơn Ngưu tinh huyết.
Có điều nếu đã quyết định không dùng tinh huyết Phá Sơn Ngưu, thì tinh huyết của trăm chủng tộc còn lại trên bách cường tộc cũng đều như nhau, không khác biệt mấy.
Tô Vũ chần chờ một lát, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Thật à?"
"Dĩ nhiên!"
"Nếu ta đây cự tuyệt thì sao?"
"Cự tuyệt?" Trần Khải lạnh lùng đáp: "Vậy ngươi tuyệt đối đừng tiến vào dưỡng tính, cũng chớ thăng cấp lên Thiên Quân, bằng không... Đến lúc đó hãy đợi đấy! Tô Vũ, ta đã nể mặt ngươi, ra giá rất cao để thu mua rồi, thậm chí ta còn nguyện ý giúp ngươi đánh hạ Lâm Diệu, nếu ngươi cứ không biết điều như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta không còn cách nào khác?"
Tô Vũ âm thầm oán thán đối phương, rõ ràng là ngươi bức ép ta chứ đâu phải ta bức ép ngươi, ngươi đe dọa cái gì?
Trần Khải thật ra rất sốt ruột, giờ phút này y không còn nghĩ được nhiều nữa, quyết định trực tiếp uy hiếp Tô Vũ, bằng không nếu Phá Sơn Ngưu tinh huyết mà lọt tới tay Lâm Diệu thì y cầm chắc phải bỏ cuộc.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, vờ cắn răng như thể bị bức ép, nói: "Được thôi, ngươi đã nói như vậy, thế thì ta đây khiêu chiến Lâm Diệu xong sẽ lại khiêu chiến ngươi, bất quá điều kiện cùng Lâm Diệu không sai biệt lắm, ngươi thắng, ta cho ngươi tinh huyết, nhưng ngươi phải đưa ta 100 giọt tinh huyết của chủng tộc bách cường khác, cộng thêm 400 điểm công huân!"
"Còn nếu ngươi thua, ngươi phải đưa cho ta 1000 điểm công huân!"
"Hả?" Trần Khải nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Điều kiện phía sau cũng không cần phải thêm vào như vậy."
Tô Vũ cười lạnh đáp: "Sao lại không cần? Nhỡ ta có thể thắng ngươi thì sao? Ngươi chỉ là muốn ta khiêu chiến ngươi, nhưng nếu ta thắng, không cần đưa tinh huyết cho ngươi, còn có thể lấy về 1000 điểm công huân thì ta mới có thể cược một lần, bằng không... Ta cần gì phải để ý tới ngươi! Ngươi thật sự có thể uy hiếp được ta ư? Có tin ta sẽ trực tiếp nói cho Bạch lão sư rằng ngươi âm thầm đánh lén ta không?”
"Ngươi..." Trần Khải nổi giận, nửa ngày sau mới gằn giọng hỏi: "Ngươi muốn dùng một chiêu đối phó với Lâm Diệu để đối phó với ta? Làm hỏng thanh danh của ta?"
Tô Vũ xem thường, không cho là đúng, "Ngươi còn cái danh tiếng gì đáng để nhắc tới chắc? Chỉ cần ta khiêu chiến ngươi mà ngươi đồng ý, thì khi đó ngươi đã mất sạch danh tiếng rồi, Ngươi là Thiên Quân thất trọng lại muốn cùng ta giao thủ, thế thì mặt mũi xem như mất hết!"
"Vậy ngươi trực tiếp bán cho ta..."
"Không có cửa đâu!"
"..."
Trần Khải muốn bùng nổ rồi!
Cái tên này thật là khó chơi!
Vả lại còn yêu cầu tiền cược rất lớn, quả nhiên hết sức tham lam.
Tô Vũ thoải mái đáp ứng khiêu chiến, hoàn toàn cũng là bởi vì điểm công huân đủ nhiều, thua thì hắn cũng chẳng tổn thất gì mấy, nhưng thắng thì coi như kiếm được món hời lớn, chính vì vậy mà tiểu tử này liền dễ dàng đồng ý!
Trần Khải phát hiện, dường như mình đã nắm bắt được chính xác tâm tư của Tô Vũ rồi.
Một tên quỷ nghèo tham lam đến cực điểm.
Trong đầu chỉ toàn tính toán sao cho có lợi về mình.
"Tốt lắm!"
Trần Khải cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, không thể không đồng ý với điều kiện của Tô Vũ.
Thôi vậy, dù sao cũng không thể nào có chuyện y thua đối phương được.
Y đã bước vào giai đoạn dưỡng tính từ lâu, hiện tại đang là Thiên Quân thất trọng, thậm chí y còn chuẩn bị trùng kích Bách Cường bảng. Dù là Lâm Diệu tới giao thủ với y thì y cũng có thể dễ dàng đè ép gã, huống chi là Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không nói thêm cái gì, thấy người đã đồng ý liền nhanh chóng lách qua Trần Khải rời đi.
Thiên Quân thất trọng, giai đoạn dưỡng tính... Rất mạnh!
Bất quá, lão tử cũng không yếu!
Nếu ăn vào tinh huyết Vạn Thạch thì có thể trực tiếp bộc phát lực lượng lên tới Vạn Thạch cảnh, hắn không tin mình không có cơ hội thắng được Trần Khải.
Cái tên Trần Khải này đúng là âm hồn bất tán, không thu thập y thì y sẽ còn làm phiền hắn dài dài.
Vài ngày trước Ngô Lam cũng đã có nói, cái tên đó còn đi tìm cô ngốc kia, muốn nàng ta hỗ trợ tính toán chính hắn đây.
"Trước đó mình còn không dám bùng nổ thực lực Vạn Thạch, nhưng lão sư đã nói rồi, có gì cứ bảo là chính anh ta cho mình tinh huyết, đã có Bạch Phong gánh lấy trách nhiệm, mình còn sợ gì!"
"Lưu Hồng, Hồ Văn Thăng đều cùng một hệ, đệ tử của các ngươi cũng đều là kẻ có tiền, không hố đệ tử các ngươi thì hố ai!"
"Rõ là kẻ lắm tiền, 1000 điểm công huân mà nói đưa ra là có thể đưa ra được thật..."
Tô Vũ quả thật có chút không dám tin tưởng, sư phụ của mình cũng là Đằng Không thất trọng, hơn nữa còn hạ gục Đằng Không cửu trọng trong nháy mắt, thế mà anh ta lại nghèo như quỷ đói, trong khi mấy tên Khai Nguyên Thiên Quân kia đều có tiền hơn hẳn Bạch Phong.
Đó là vì Tô Vũ không biết rõ nội tình. Mấy người kia dù sao đều là thiên tài xuất thân từ đại gia tộc, vì giúp cho bọn họ Trúc Cơ tốt nhất, người trong nhà đều không tiếc chi trả một cái giá lớn..
Vả lại gia tộc của Trần Khải hay Lâm Diệu đều có Lăng Vân tồn tại, tuy rằng con số ngàn điểm công huân hiển nhiên không phải là nhỏ, nhưng đối với Lăng Vân mà nói, nhiều năm tích lũy như vậy, còn không đến mức ngàn điểm công huân mà không bỏ ra nổi.
Ngay cả Bạch Phong cũng thế, nếu không phải anh ta dồn quá nhiều tinh lực cũng như tiền bạc vào sở nghiên cứu, thì thân là học viên thiên tài, thực lực chính mình cũng vô cùng mạnh mẽ, đã sớm giành được chứ trợ lý nghiên cứu viên, hơn nữa còn có lão sư là cường giả Sơn Hải cảnh, sao có thể nghèo tới độ như bây giờ, ngay cả ngàn điểm công huân cũng không lấy ra nổi.
"Trần Khải chuẩn bị hố Lâm Diệu, hắn cho là ta nhất định sẽ thua..."
Nghĩ đến chuyện này, Tô Vũ bất chợt phì cười!
Sau một khắc, hắn lấy máy truyền tin ra, gọi một cú điện thoại...
Vả lại gia tộc của Trần Khải hay Lâm Diệu đều có Lăng Vân tồn tại, tuy rằng con số ngàn điểm công huân hiển nhiên không phải là nhỏ, nhưng đối với Lăng Vân mà nói, nhiều năm tích lũy như vậy, còn không đến mức ngàn điểm công huân mà không bỏ ra nổi.
Ngay cả Bạch Phong cũng thế, nếu không phải anh ta dồn quá nhiều tinh lực cũng như tiền bạc vào sở nghiên cứu, thì thân là học viên thiên tài, thực lực chính mình cũng vô cùng mạnh mẽ, đã sớm giành được chứ trợ lý nghiên cứu viên, hơn nữa còn có lão sư là cường giả Sơn Hải cảnh, sao có thể nghèo tới độ như bây giờ, ngay cả ngàn điểm công huân cũng không lấy ra nổi.