Ngày 16 tháng 9.
Hết thảy đều bình thường.
Tô Vũ trước sau như một, đến sớm về trễ, khi tan học, hắn mới ra khỏi giảng đường liền bị Hạ Hổ Vưu lôi kéo xuống lầu.
Một hồi sau, chờ đến chốn không người, Hạ Hổ Vưu mới vội vàng hỏi: "Tô Vũ, có phải ngươi có giao dịch lớn gì không?"
"Cái gì cơ?"
"Đừng giấu ta, ta đã nghe được ít phong thanh rồi!" Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng nói: "Trịnh Vân Huy bỗng nhiên thu mua Địa Nguyên quả cùng thần phù ở chợ đen, có phải là muốn xuống tay với ngươi không? Ngươi có phải là chuẩn bị hố gã? Tên kia ra tay quá xa xỉ a, chi ra 2000 điểm công huân mà mắt đều không nháy!"
"Hả?"
Tô Vũ sững sờ, "Bao nhiêu?"
"2000 điểm công huân, nếu không phải ta giao thiệp rộng, ta sẽ không nghe được tin tức này đâu!" Hạ Hổ Vưu thấp giọng kể lại: "Tình báo này giá trị có thể sẽ rất cao, là ta lấy được từ nằm vùng bên chỗ Lưu Hồng đấy, sao Trịnh Vân Huy lại cấu kết với Lưu Hồng nhỉ? Làm bạn bè với nhau, ta miễn phí báo tin cho ngươi, có phải ngươi ước chiến gì với gã không? Đừng giấu giếm ta, bằng không thì lúc này Trịnh Vân Huy thu mua Địa Nguyên quả làm gì, gã là kẻ ngu sao?"
500 điểm công huân chỉ để mở 1 - 2 khiếu huyệt!
Đồ đần cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Đương nhiên, trong nhà có tiền xài không hết hoặc là đứng trước cửa ải thì có thể sẽ chi tiền.
Tô Vũ khai khiếu đã coi như là dùng nhiều tiền, 50 điểm công huân mở một cái, nhưng người ta 500 điểm công huân chỉ để mở 1 - 2 cái, Địa Nguyên quả trừ phi là đứng trước cửa ải sinh tử thì mới nên đốt tiền mua.
"2000 điểm..."
"Lưu Hồng..."
Tô Vũ thầm mắng, chẳng lẽ tiểu tử Trịnh Vân Huy âm thầm hố Lưu Hồng mà không nói cho ta biết?
Gã lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
"Tô Vũ, có phải có mua bán lớn gì không?" Hạ Hổ Vưu vội vàng khuyên ngăn: "Nếu thật sự có thì ta thấy vẫn nên từ bỏ đi, gã có thể sẽ đột phá đến Thiên Quân bát trọng, lại thêm chút thần phù, thực lực mạnh mẽ vô cùng, ngươi nhất định sẽ thua."
"Đừng nói ngươi mới chỉ là Thiên Quân tam trọng, dù là Thiên Quân thất trọng cũng sẽ không nhất định có thể thắng!"
Tô Vũ không để ý, dẫu gì hắn cũng không định thắng.
Hắn đang suy nghĩ, hỗn đản Trịnh Vân Huy kia có phải đã sớm gài bẫy kiếm chút tư lợi?
Thế mà không chia của cho ta!
"Ta biết rồi... Không có chuyện gì đâu, đừng nói càn!"
"Tô Vũ..."
"Thật sự không có, trở về đi, ta còn phải tu luyện."
"Không có thật sao? Nếu như mà có, nhất định phải báo cho ta biết."
"Biết rồi!"
"..."
Hạ Hổ Vưu có chút tiếc nuối, thật sự không có sao?
Cảm giác không giống a!
Trịnh Vân Huy bỗng nhiên mua những vật này, chẳng lẽ là vì để xông vào Bách Cường bảng?
Hạ Hổ Vưu vò đầu, "Ta còn tưởng rằng có liên quan tới Tô Vũ, thật sự là vậy đúng không?"
...
Lầu dạy học tầng cao nhất.
Lưu Hồng yên lặng nhìn chăm chú hướng Tô Vũ rời đi.
Ổn định làm chủ!
Dù cho đánh rắn động cỏ thì cũng không sao.
Tô Vũ biết tin tức này, nếu không đánh cược nữa thì mọi chuyện sẽ đều là thật, nếu hắn vẫn như lúc ban đầu... Hắn lấy ở đâu ra tự tin có thể thắng được cả Thiên Quân bát trọng mang theo thần phù?
Dù cho hắn là Thiên Quân lục trọng thì cũng không được!
Thời điểm đó Trịnh Vân Huy đã chân chính có thực lực tiến vào Bách Cường bảng!
"Nếu đánh cược còn tiếp tục... thực lực Tô Vũ chưa tăng lên, vậy mọi chuyện chính là giả!"
"Nếu Tô Vũ kéo dài thời gian thì chuyện mới có thể là thật, hắn ít nhất phải đến Thiên Quân thất trọng mới dám tiếp tục khiêu chiến, không nắm chắc, Tô Vũ nào dám mạo hiểm!"
Lưu Hồng tự phán đoán trong lòng, gã không vội.
Tô Vũ và Trịnh Vân Huy đều nhớ thương đồ của nhau, đánh cược khẳng định sẽ tiếp tục, thế nhưng thực lực của Tô Vũ không bằng Thiên Quân thất trọng, hắn lại biết tin tức, còn dám tiếp tục thì Tô Vũ đúng là đồ ngu.
Tô Vũ... mà ngốc à?
"Rửa mắt mà đợi đi!"
Lưu Hồng cười khẽ, để xem lúc nào Trịnh Vân Huy sẽ báo cho mình, chỉ cần Tô Vũ không phải Thiên Quân thất trọng... thì tức là mình bị hố!
"Có chút thú vị..."
"Bất quá... Gừng càng già càng cay, bọn tiểu tử các ngươi còn non lắm!"
Một lần thăm dò đơn giản mà thôi, mình lại không cần trả giá cái gì, cùng lắm thì lại tốn thêm ít ngày, so với hai vạn công huân thì thăm dò thế này là điều nhất định!
Nếu hai tiểu tử kia thật sự có thể kéo dài thêm mấy tháng, chờ đến khi Tô Vũ là Thiên Quân thất trọng, dù mình bị hố thì cũng chấp nhận.
Bởi vì thật sự không có sơ hở.
Lưu Hồng thầm nghĩ, thân ảnh dần dần tan biến, nếu thật sự bị hố... mình chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy?
Nếu hai tiểu tử này thật sự gài bẫy mình thì mình cũng kém chút bị lừa rồi... Vậy người khác thì sao?
"Thú vị a, nếu thật sự là bẫy... Vậy thì có chút thú vị, ta có lẽ cũng có thể húp ké chén canh ngon."
Tầm mắt gã nhìn về phía Tàng Thư các xa xa, ha ha, có lẽ... ta còn hy vọng đây là bẫy hơn.
…
Dưỡng Tính viên, một chỗ đằng sau hòn non bộ.
Tô Vũ nhìn chằm chằm Trịnh Vân Huy rất lâu, Trịnh Vân Huy thản nhiên như thường, tỏ vẻ bình tĩnh.
"Ngươi lừa đồ gì chỗ Lưu Hồng à?"
"Không!" Trịnh Vân Huy phủ định hoàn toàn.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin chắc?" Tô Vũ trợn trắng mắt, "Nói, rốt cuộc ngươi ra giá với gã bao nhiêu?"
"1 vạn điểm, không phải ta đã nói rồi sao?" Trịnh Vân Huy cạn lời: "Còn ít sao? Ngươi biết một vạn điểm có nghĩa là gì không? Giết một đám Lăng Vân đấy."
Tô Vũ nhẹ hừ một tiếng, "1 vạn điểm? Nếu ngươi chỉ bán 1 vạn điểm thì ta chính là đồ ngớ ngẩn."
"Tin hay không thì tùy!"
Tô Vũ cũng không nói nữa, hít sâu một hơi rồi tiếp tục: "Ngươi nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, ta và lão sư của ta lấy 8000 điểm, yêu cầu không cao a?"
"Này mà còn không cao?" Trịnh Vân Huy xù lông, "Tiền vốn《 Phá Thiên Sát 》của ta đều thu về không được..."
Tô Vũ yên lặng nhìn gã.
Sương sương thế là được rồi!
Ngươi thật sự cho rằng ta khờ à?
Bất quá tìm Lưu Hồng bàn giá thì hắn không thể ra mặt, chỉ có thể dựa vào cái tên này.
Cái tên này nuốt riêng bao nhiêu thì Tô Vũ không rõ, dù sao không ít là được rồi.
Một lát sau, Trịnh Vân Huy ho nhẹ một tiếng, cười khan: "8000 điểm hơi nhiều, hay là 7000 điểm nhé?"
"Ta không cần..." Tô Vũ đứng dậy định rời khỏi.
Trịnh Vân Huy gấp gáp, vội vàng nói: "Đừng, 8000 thì 8000..."
"9000 điểm!"
"…" Lần này Trịnh Vân Huy thật sự rối lên, "Tô Vũ, quá mức rồi a!"
"Ngươi đáp ứng quá sảng khoái!" Tô Vũ tức giận nói: "Ta đã bảo rồi mà, ngươi đáp ứng thoải mái mà chẳng buồn nháy mắt, hỗn đản này khẳng định đã nuốt hơn phân nửa! Nói không chừng ngươi cho ta chẳng qua là số lẻ!"
"Ta..."
Trịnh Vân Huy im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi tăng giá nữa thì hai ta thật sự không chơi được! 9000 thì 9000, ngươi mở miệng đòi thêm thì cắt đứt từ đây."
"Được!"
Tô Vũ cũng không nói thêm về việc này, trầm giọng hỏi: "Lưu Hồng hoài nghi gì không?"
"Hẳn là không có a?"
Trịnh Vân Huy lẩm bẩm: "Hoài nghi mà gã còn tặng đồ..."
Ánh mắt Tô Vũ sắc bén!
Trịnh Vân Huy ho nhẹ một tiếng, cười xòa: "Đừng để ý, đó là do ta thu tiền đặt cọc, cũng nằm trong giá giao dịch thôi, không phải ngoài định mức."
Dứt lời, gã lại mở miệng nói: "Sáng nay hắn đã đưa đồ tới cho ta..."
Nói đến đây, ánh mắt Trịnh Vân huy kỳ dị nhìn về phía Tô Vũ, "Ta không nghĩ tới, cái tên nhà ngươi ẩn giấu sâu như thế.Thiên Quân ngũ trọng rồi cơ, bao lâu nữa ngươi có thể tới lục trọng?"
"Còn lâu lắm."
Tô Vũ không muốn nhiều lời, Trịnh Vân Huy cười khẽ, cũng không hỏi thêm.
Trong lòng gã lại là nhiều hơn mấy phần coi trọng.
Cái tên này, cứ tưởng rằng hắn thắng Trần Khải là nhờ vận khí, hiện tại xem ra lần trước hắn vẫn chưa dốc toàn lực!
Nói đến đây, ánh mắt Trịnh Vân huy kỳ dị nhìn về phía Tô Vũ, "Ta không nghĩ tới, cái tên nhà ngươi ẩn giấu sâu như thế.Thiên Quân ngũ trọng rồi cơ, bao lâu nữa ngươi có thể tới lục trọng?"
"Còn lâu lắm."