Bạch Phong quét mắt nhìn Tô Vũ một cái, anh thấy hơi cạn lời, vừa đi vừa nói: "Trở về nói tiếp, có phải kế hoạch thành công rồi không? Cho nên cảm giác bọn hắn sẽ trả thù ta?"
Nói tới đây, Bạch Phong chợt phì cười: "Nghĩ gì thế, vì chút điểm công huân như vậy, dù họ biết thì cũng sẽ không ra tay trong học phủ."
Anh còn không biết, rốt cuộc Tô Vũ đã hố bao nhiêu.
Lúc trước mục đích là vì hố Lưu Hồng nên cũng không chuẩn bị sẽ mở ra cái giá cao bao nhiêu.
Một mặt là vì anh cảm giác đồ đệ này của mình có chút đần độn, một mặt khác là vì anh có chút vui mừng, Tô Vũ quá tình cảm nên mới cho là mình chết rồi, thần văn bị kích thích, lúc này mới đột phá.
"Vừa rồi là chữ “Sát” của ngươi đột phá sao?"
Bạch Phong tò mò hỏi một câu, sao không phải là thần văn chữ "Máu" nhỉ?
"Vâng!"
Tô Vũ lúc bấy giờ cũng cảm giác trong đầu có chút dị trạng, hai thần văn thế mà đều thành nhị giai, nhất là chữ "Sát", quá nhanh rồi.
Ý chí lực của hắn cũng phải mau chóng tăng lên, bằng không thì dù thần văn nhiều, tác dụng cũng không lớn.
Bạch Phong gật gật đầu, thấy Tô Vũ đang lâm vào trầm tư thì vui vẻ nói: "Niềm vui ngoài ý muốn, thứ như thần văn này, có đôi khi bị kích thích tinh thần sẽ dẫn đến thần văn đột phá. Ý chí lực, thần văn hay ý chí đều có liên quan tới nhau!"
Anh giải thích cho Tô Vũ một câu, lại nói: "Bất quá tình huống của ngươi cũng rất ít thấy! Đây xem như một loại lừa gạt bản thân để hoàn thành rèn luyện ý chí, e là cũng chỉ có lần này."
Tô Vũ gật đầu, nhịn không được nói: "Lão sư, vừa rồi ngài sao thế? Bọn hắn đều đang đồn rằng ngài… đã chết."
"..."
Mặt Bạch Phong đen xì.
Trong lòng thầm mắng một tiếng.
Các ngươi mới chết ấy.
"Nói hươu nói vượn, vừa rồi ta xuất quan, cảm giác mình có chút thu hoạch, cho nên tu luyện ngay tại chỗ một thoáng mà thôi, bọn gia hỏa này chỉ biết nói mò lung tung!"
Bạch Phong im lặng, cũng không kể cho đồ đệ nghe chuyện mất mặt của mình.
Còn chuyện bị người nào tập kích... Kỳ thật trong lòng anh cũng đã có suy đoán.
Chỉ là dạy dỗ anh chút xíu, anh cũng không bị thương.
Hẳn không phải là kẻ địch, không phải người đối đầu, thế nhưng cũng không tính là người một nhà.
Nghĩ như vậy, có thể là mấy vị Các lão có chút liên quan với nhất hệ của anh, anh trêu chọc đến trên đầu họ rồi sao?
Cho nên cho anh ăn chút thiệt thòi?
Mục tiêu trong nháy mắt thu nhỏ, rất nhanh, anh lại nghĩ tới người trong học phủ có thể sẽ làm ra loại chuyện này, dần dần, anh khóa chặt mục tiêu!
Ngô Nguyệt Hoa!
Bạch Phong đã có chút xác định, thầm mắng một tiếng, lão bà thật là nhàm chán.
Ta lại không trêu chọc gì bà ta.
Trước đó sư bá đã nói sẽ kêu người ta tìm anh gây phiền toái, chẳng lẽ là sư bá bảo bà làm?
Bạch Phong cũng có nỗi khổ khó nói, thua thiệt lần này anh phải nuốt trôi rồi.
Trừ phi tìm Ngô Kỳ trả thù, mấu chốt là... anh còn chưa nhất định sẽ đánh thắng được nàng nữa.
"Tu luyện?"
Tô Vũ mơ hồ có chút hoài nghi, tu luyện mà ngài nằm trên mặt đất?
Trước đó hắn giống như thấy Bạch Phong nằm ở dưới đất!
Bạch Phong thản nhiên nói: "Đương nhiên là tu luyện, lần này ta thu hoạch không nhỏ, đột phá đến Đằng Không bát trọng! Cũng là ngươi ấy, lần sau đừng có nghe gió liền tưởng là mưa, ở trong học phủ kẻ nhàn rỗi không có chuyện gì làm quá nhiều, không có việc gì là cứ thích bát quái buôn chuyện thế đấy!"
"Tin nhảm lọt vào tai trí giả, làm Văn Minh sư thì phải có phán đoán của mình, đừng tin vào tin đồn nhảm!"
Tô Vũ gật gật đầu, cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Lão sư, ta cũng vì quá gấp, cộng thêm chuyện lúc trước, ta cho là bọn họ..."
Nói xong, hắn lại tức giận: "Còn không phải họ quá đáng sao, trước đó đả thương sư tỷ, ta còn tưởng rằng bọn chúng lại tới!"
Bạch Phong cười một tiếng, không nói thêm nữa.
Tâm tình anh coi như không tệ!
Đồ đệ của anh biết quan tâm lão sư là chuyện tốt.
Giờ phút này, hai người đã sắp đến trung tâm nghiên cứu, Bạch Phong mới nghĩ đến chuyện trước khi bế quan, liền nhỏ giọng hỏi: "Lần này kế hoạch thành công rồi sao?"
Nói xong, anh bèn bổ sung: "Ta thấy ngươi giống như còn có thương tích trong người, xương cốt đều bị chặt đứt mấy cái, đấu với Trịnh Vân Huy thế nào?"
"Ta thua!"
Tô Vũ đáp lời, Bạch Phong không thấy ngoài ý muốn, không bằng Trịnh Vân Huy mới là lẽ thường.
Anh không biết Tô Vũ thiếu chút nữa đã thắng, cũng không biết, Trịnh Vân Huy không chỉ đột phá đến Thiên Quân bát trọng còn tạm thời mở ra khiếu huyệt, tiếp cận cửu trọng, bị thương nặng hơn cả Tô Vũ.
"Lưu Hồng mắc câu rồi?"
"Không có!"
Tô Vũ uể oải, "Gã không mắc câu, còn hố chúng ta một lần!"
Nói xong, hai người tiến vào trung tâm nghiên cứu.
Tô Vũ kể đơn giản lại chuyện lúc trước một lần, Bạch Phong nghe mà mí mắt đều đang rung động.
8 vạn!
Đám hỗn đản các ngươi thật dám mở miệng!
8 vạn công huân đấy!
"Cho nên... Ngươi lấy 5000 điểm công huân, Lưu Hồng lấy được 4 vạn?"
Bạch Phong đã không thể chờ đợi, chuẩn bị đi tìm Lưu Hồng gây phiền toái.
Mẹ nó, ngươi hố đồ đệ của ta, hố cũng quá nhiều!
Dám cầm đi một nửa!
Tô Vũ cười ngây ngô nói: "Không có, sau này ta đi tìm Lưu lão sư, gã đã đưa điểm công huân lại cho ta."
"Hửm?" Bạch Phong sững sờ, "Đưa bao nhiêu?"
Tô Vũ cẩn thận từng li từng tí nhìn anh một cái, thấp giọng đáp: "1 vạn rưỡi..."
Bạch Phong lại lần nữa choáng váng!
Lưu Hồng là kẻ ngu sao?
Đưa ngươi một vạn rưỡi, ngươi cảm thấy ta sẽ tin?
Thôi được rồi, anh không thể không tin!
Giờ phút này, Bạch Phong thật sự có chút hốt hoảng, tên khốn nạn Lưu Hồng ăn vào trong miệng rồi mà còn chịu phun ra?
Tô Vũ lại đơn giản nói một lần chuyện phát sinh sau đó, cuối cùng, hắn lưỡng lự nói khẽ: "Lão sư, chúng ta và Lưu Hồng... Có giao dịch gì sao?"
"Cái gì?"
Một mặt Bạch Phong đang hốt hoảng trước thủ đoạn của đồ đệ, một mặt khác anh đang khiếp sợ mấy tên này thật sự rất biết tính kế.
Giờ phút này, đột nhiên nghe nói như thế, Bạch Phong bỗng thấy chấn động, ngươi biết cái gì rồi?
Tô Vũ suy nghĩ một chút, chần chờ nói: "Lưu Hồng nói hắn và chúng ta chưa chắc là kẻ địch."
Còn về chuyện nằm vùng... Tô Vũ còn duy trì sự hoài nghi nhất định.
Nhưng dựa theo lời giải thích của Lưu Hồng, việc này Bạch Phong không rõ ràng, chỉ có Hồng Đàm sư tổ là biết.
Bạch Phong nhíu mày, nửa ngày sau mới nói: "Tên kia biết ăn nói, đừng coi là thật, không quan tâm gã nói cái gì, ngươi cứ coi như không có chuyện này là được! Đối phó Lưu Hồng thì chỉ có một thủ đoạn tốt nhất, đó chính là thẳng thắn!"
"Thẳng thắn?"
Tô Vũ không hiểu rõ lắm.
Bạch Phong khẽ cười nói: "Đơn giản, gọn gàng, dứt khoát! Cái gì cũng không cần nghe, không cần quản, một câu, ngươi chọc ta, ta đánh ngươi! Ngươi không chọc ta, ta cũng muốn đánh ngươi, trừ phi ngươi cho ta tiền, chỉ đơn giản như vậy!"
"..."
Tô Vũ dở khóc dở cười, đúng là rất thẳng thắn.
Bạch Phong mới không thèm để ý Lưu Hồng nói cái gì, bất kể Lưu Hồng nói cái gì, anh đều sẽ không coi là thật.
Đây cũng là cách đối nhân xử thế của anh.
Nếu cảm thấy ngươi âm hiểm thì lời của ngươi, ta một chữ đều không tin.
Đối với ta có chỗ tốt, ta sẽ nghe.
Đối với ta không có chỗ tốt, ta coi như không nghe thấy.
Đây cũng là nguyên nhân mà những năm qua một mực đấu đá nhưng Lưu Hồng mãi không bằng anh, gã luôn thua nhiều thắng ít.
Một chút thủ đoạn, một ít lời nói của Lưu Hồng đối với Bạch Phong đều vô dụng, trừ phi thật sự có ích lợi với Bạch Phong, chỉ đơn giản như vậy.
Nếu cảm thấy ngươi âm hiểm thì lời của ngươi, ta một chữ đều không tin.
Đối với ta có chỗ tốt, ta sẽ nghe.