Bạch Phong cực kỳ bất mãn, hừ một tiếng, "Đơn thần văn nhất hệ các ngươi càng ngày càng ti tiện, không tự thấy ghê tởm à?"
Bản Tầm U Thiếp thì thật đúng là không phải bảo vật gì.
Nó được Long Tằm tơ bện thì không sai, bất quá thứ đồ chơi này đã bị viết qua một lần ý chí chi văn, hiện tại cũng không có cách nào viết ý chí chi văn được nữa, rất yếu đuối, giá trị giảm bớt đi nhiều.
Nếu không phải mang cái danh Hồng Đàm thì cũng chỉ có thể bán hai ba mươi điểm công huân, cộng thêm danh tiếng Hồng Đàm, cùng với danh nghĩa Sơn Hải cảnh ý chí chi văn, dù là ý chí chi văn hết hiệu lực thì cũng mới đáng giá trăm điểm công huân.
Nếu không phải là như thế, họ sẽ không lấy ra làm thành phần thưởng cho tân sinh.
Chủ yếu vẫn là danh khí lớn!
Trăm điểm công huân không hề ít, bất quá người bình thường cũng sẽ không tiêu số tiền đó để mua.
Lưu Hồng cười nhạt: "Có ghê tởm hay không ta không biết, ngươi khó chịu là được rồi! Bất quá ta cảm thấy ngươi không cần lo lắng, thần văn của Tô Vũ đều đến nhị giai, lấy hạng nhất hẳn không khó a?"
"Hừ!" Bạch Phong hừ một tiếng, "Ngươi cho ta là đồ ngốc? Giải thi đấu thần văn vẫn phải xem ý chí lực, ý chí lực của hắn không mạnh..."
"Cái này cũng khó mà nói, ý chí lực của Tô Vũ không mạnh, bất quá lại hết sức thuần hậu, hắn đã tu luyện《 Khoách Thần quyết 》, trước đó khi đấu với Trịnh Vân Huy, Trịnh Vân Huy cũng không sánh nổi hắn, cuối cùng còn bị nhị giai huyễn cảnh của hắn tính kế, kém chút đã bại..."
Lời này ẩn chứa tin tức quá nhiều.
Nhất thời, Bạch Phong mặc dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì nhấc lên sóng cả.
Trước đó, Lưu Hồng nhắc tới nhị giai thần văn, anh còn tưởng rằng cái tên kia đã biết chuyện thần văn chữ "Sát" đã tiến giai nên cũng không quá để ý.
Kết quả... Nhị giai huyễn cảnh?
Khoách Thần quyết?
Chuyện gì thế này!
Lời Lưu Hồng nói anh đều hiểu, tổ hợp lại với nhau thì anh lại đâm ra thấy bối rối.
"Chữ “Máu” tấn cấp rồi? Tô Vũ còn tu luyện Khoách Thần quyết nữa?"
Hơn nữa suýt đánh bại Trịnh Vân Huy?
Bạch Phong cảm thấy mình mới bế quan mấy ngày mà cứ như đã đi qua mấy năm!
Anh không hỏi gì, việc này về hỏi lại Tô Vũ sau vậy.
Nhìn lướt qua Lưu Hồng, Bạch Phong bỗng nhiên khinh bỉ nói: "Đồ đần độn! Ngươi không phải muốn đánh ép đồ đệ ta hay sao? Ta còn tưởng rằng ngươi có thủ đoạn gì khá, đều là một chút thủ đoạn không ra gì, ta lại cảm thấy, hắn càng vất vả thì càng tốt!"
"..."
Lưu Hồng không phản bác được, nửa ngày sau mới khổ sở thốt lên: "Ta không vội, ta chợt phát hiện, giá trị của Tô Vũ còn lớn hơn cả ngươi."
Lưu Hồng cười nói tiếp: "Ta đang nghĩ, hắn đến Đằng Không rồi có khi sẽ rất thú vị! Bạch Phong ngươi cũng vậy, Tô Vũ... lại càng có tiềm lực, nếu hắn đến Đằng Không, có lẽ toàn bộ Đơn thần văn nhất hệ đều sẽ quan tâm! Khi đó, nếu ta có thể đè ép hắn thì mới có thể biểu hiện giá trị của ta tốt hơn."
Bạch Phong thầm mắng một tiếng.
Xem thường ai đó!
"Bớt nói nhảm, cho ta 1 vạn điểm công huân, ta hữu dụng..."
Lưu Hồng: "..."
Gã yên lặng nhìn Bạch Phong, nửa ngày sau mới đứng dậy, "Ta đi tìm Chu viện trưởng tự thú. Lần này ta sai rồi, không nên nuôi hổ gây họa. Ta bế quan một hai năm, các ngươi tự giày vò lẫn nhau đi."
Mẹ nó!
Hố ta thành nghiện rồi?
Há miệng liền đòi một vạn, ngươi đi chết luôn đi!
Bạch Phong thấy thế cũng không vội, cười làm lành bảo: "Chỉ đùa một chút thôi, 5000 điểm! Ngươi kiếm lời hai vạn rưỡi cơ mà..."
Lưu Hồng hơi sững sờ, sau một khắc, gã chợt bật cười: "Ngươi biết là hai vạn rưỡi?"
"Không phải sao?" Bạch Phong chần chờ: "Không có à? Tô Vũ nói thế mà!"
"Tiểu tử kia... thú vị!" Lưu Hồng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười nhạt: "Rất thú vị!"
Lúc này, gã bỗng nhiên nghĩ đến Tô Vũ chỉ sợ sớm đã biết mình không nuốt riêng 6 vạn công huân, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cứ nói như thể mình thật sự đã cầm 6 vạn.
Dứt lời, ánh mắt gã khẽ động: "Tô Vũ cầm hết mấy vạn công huân, không cho ngươi một ít à?"
"Hắn chỉ còn hai vạn!" Bạch Phong nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta đương nhiên có phần, trước đó hắn đã cho ta hơn một vạn, bất quá ta phải phụ cấp thâm hụt cho Tàng Thư các, tránh cho các ngươi tới gây phiền toái..."
Trước đó đã hơn một vạn.
Bây giờ vẫn còn có hai vạn.
Lưu Hồng mỉm cười, cảm khái: "Khá lắm! Thật sự rất giỏi!"
Tiểu hỗn đản, khá lắm!
Nói láo mà hệt như thật!
Ngươi chỉ cầm được 5000, nhiều một chút liền chết không yên lành... Mẹ nó, ngươi nên chết không yên lành.
Uổng cho ta cứ tưởng thật.
Nếu không phải Bạch Phong hỗn đản nói ra, gã sẽ chẳng hay biết gì đâu.
Bạch Phong giống như ý thức được cái gì, nháy mắt mấy cái, sau một khắc liền lấp liếm: "Chỉ đùa một chút thôi, chúng ta cầm hai vạn điểm, tổng cộng chỉ chừng đó, còn lại đều bị Trịnh Vân Huy cầm đi rồi!"
"Xéo!"
Lưu Hồng nổi giận mắng: "Các ngươi cầm đi hơn phân nửa, còn tới khóc thảm với ta! Ngươi có cút hay không?"
"Đó cũng là do đồ đệ của ta tự kiếm, ngươi mò được một món hời, không biết xấu hổ mà tới vắt chày ra nước sao?" Bạch Phong không phục phản bác.
"Lão tử không biết xấu hổ đấy!" Lưu Hồng tức đến nổ phổi!
Vì cái gì phải xấu hổ?
Tô Vũ còn không biết xấu hổ đến mức ấy, gã có cái gì mà phải ngượng ngùng?
...
Bạch Phong cãi lộn với Lưu Hồng, Tô Vũ đương nhiên sẽ không biết được.
Giờ phút này, tâm tư hắn đang gợn sóng.
Thiên giai võ kỹ!
Giải thi đấu thần văn!
Vốn dĩ hắn còn không có quá để ý, hiện tại lại cực kỳ coi trọng.
"Hạng nhất..."
Tô Vũ thì thào một tiếng, dù cho lấy không được hạng nhất, hắn cũng muốn cầm về thứ này.
Còn việc lấy như thế nào, chắc không khó a?
Vật kia hiện tại mang tới cho người ta cảm giác giá trị không lớn, nếu mình biểu hiện ra thái độ thề sống chết bảo vệ uy nghiêm của sư tổ, nhất định phải cầm về, đánh đổi một số thứ thì hẳn là có thể.
"Mặc kệ ta đứng đầu hay là người khác, ta nhất định phải cầm về!"
"Thiên giai trung đẳng võ kỹ..."
Tô Vũ nở nụ cười, cuối cùng đã có thu hoạch.
Mấy tên yêu vật bị giam bên dưới, hắn thấy đồ có thể vơ vét còn rất nhiều, bao gồm cả tinh huyết, da lông, công pháp các loại.
"Bất quá, ta phải làm bản thân mạnh lên mới được,"
Thời khắc này Tô Vũ cảm giác mình còn thiếu rất nhiều sức mạnh.
Ngay cả Trịnh Vân Huy đều đấu không lại thì sao có thể đấu với những người khác được?
"Còn nữa, bản thiên giai võ kỹ kia khai khiếu nhiều như vậy, không có khả năng sẽ trùng hợp với khiếu huyệt sẵn có của ta quá nhiều, vậy ta còn phải khai khiếu thêm sao?"
Tô Vũ lâm vào trong xoắn xuýt.
Giờ khắc này, hắn đã coi công pháp là của mình.
Mở ra 132 khiếu huyệt, còn nhiều hơn cả Chiến Thần quyết.
Lấy được mà không thể tu luyện thì có tác dụng gì!
"Bí cảnh, tinh huyết, tu luyện!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, có lẽ mình có thể mở ra thêm một chút khiếu huyệt, cùng lắm thì dừng lại ở Thiên Quân thêm một chút thời gian, khiếu huyệt mở ra nhiều, căn cơ thâm hậu, nguyên khí hùng hậu, Thiên Quân thì có làm sao chứ?
Dù gì hắn cũng không vội!
Thần văn của hắn cần phác họa 99 cái, hắn còn sớm lắm, trước khi phác họa đủ 99 thần văn, hắn có vào Vạn Thạch hay không thì khác biệt cũng không lớn.
"Ngày mai chờ Hạ Hổ Vưu đưa tinh huyết tới, ta liền vào bí cảnh tu luyện!"
"Trước ngày tranh tài thần văn thì mới ra!"
Tô Vũ có quyết định, hắn phát hiện chuyện mình cần làm nhiều lắm, mơ hồ trong đó hắn lại cảm giác 1 vạn công huân của hắn chưa hẳn có thể giữ lại được.
500 giọt tinh huyết giúp hắn tu luyện Chiến Thần quyết thì vấn đề sẽ không lớn, nhưng mà... nếu muốn mở ra các khiếu huyệt khác thì sao?
"Hóa ra hai vạn công huân cũng chẳng thể trải ra thảm hoa!"
"Ngày mai chờ Hạ Hổ Vưu đưa tinh huyết tới, ta liền vào bí cảnh tu luyện!"
"Trước ngày tranh tài thần văn thì mới ra!"