Trong lòng Trần Vĩnh tràn đầy cảm xúc phức tạp, Thiên Quân cửu trọng... Cái tên này, cái tên này... là quái thai à?
Vậy mà đã cùng cảnh giới với Ngô Gia!
Ngô Gia vào phủ hơn hai năm!
Nếu đồ đệ mình biết có khi sẽ xấu hổ nhảy lầu mất, lầu mười không thấp, sẽ chết người đấy!
Trần Vĩnh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Lát nữa đừng nói với sư tỷ ngươi, cho nàng chút thời gian để thích ứng, dù sao sư tỷ ngươi còn đang bị thương, thông cảm chút nhé."
Cuộc đời thật lắm gian truân!
Trần Vĩnh bất đắc dĩ, may mà đây không phải học sinh của mình, nếu không mình ngày ngày tiếp xúc, ngày ngày chịu đả kích, vậy thì sống thế quái nào được.
Làm đồ đệ của sư đệ tốt lắm, tên kia không tim không phổi, kinh ngạc một hồi rồi sẽ khôi phục lại ngay.
Trần Vĩnh bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, có chút đồng tình với sư đệ.
...
Trần Vĩnh cảm thấy hơi khó chấp nhận.
Tô Vũ vậy mà đã Thiên Quân cửu trọng rồi!
Cảm khái thì cảm khái, nhưng Trần Vĩnh lập tức cau mày nói: "Thôn phệ quá nhiều tinh huyết, cũng có quá nhiều chủng loại, nguyên khí hỗn tạp kèm theo lực lượng tinh huyết làm khiếu huyệt hỗn tạp, không ảnh hưởng lớn khi ở Thiên Quân cảnh nhưng đến Vạn Thạch sẽ phiền toái!"
Tô Vũ gật đầu, chất phác đáp: "Sư bá, rồi ta sẽ từ từ thuần hóa."
"Cần không ít thời gian, chỉ sợ sẽ chậm trễ thời gian ngươi tiến vào Vạn Thạch."
Tô Vũ gật đầu, đương nhiên hắn không tiện nhiều lời, chả lẽ lại nói ta có thể dùng tinh huyết Quang Minh Điểu để tịnh hóa nguyên khí sao.
"Ra ngoài đi, lát nữa ta dạy ngươi."
"Tạ ơn sư bá!"
...
Hai người hàn huyên vài câu rồi cùng ra khỏi gian phòng.
Bên ngoài, Ngô Gia thấy bọn họ đi ra, phất phất lọn tóc, nhìn về phía hai người nũng nịu hỏi: "Lão sư, ngài và sư đệ nói chuyện gì bí mật đấy, sao không cho ta biết với?"
Trần Vĩnh cười một tiếng, đương nhiên là không thể nói cho ngươi rồi!
Nói rồi có khi ngươi phát điên mất.
"Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị rồi ngồi xuống cùng nghe đi, ta và sư đệ ngươi nói chút chuyện về Vạn Thạch cảnh thôi."
"Hắn còn sớm mà, còn ta thì nghe rồi." Ngô Gia nhìn về phía Tô Vũ, cười hì hì bảo: "Sư đệ, sư phụ ta càu nhàu nhiều lắm, lát nữa đừng khóc nhé."
Tô Vũ vẫn mỉm cười, tỏ ra chất phác.
Sư tỷ này có cảm giác rất thân thiện, nhưng vẻ mặt hơi tái nhợt, không dễ nhìn lắm, Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Sư bá, sư tỷ cần tĩnh dưỡng lâu như vậy sao?"
Trần Vĩnh nhìn Ngô Gia, Ngô Gia cũng không để ý, chỉ tức giận với tên Hoàng Khải Phong kia, nàng hừ một tiếng nói: "Tên hỗn đản kia đánh nát mấy thần văn của ta, biển ý chí bị thương nhẹ, thần văn cũng cần uẩn dưỡng một lần nữa, cho nên thời gian có hơi lâu."
Tô Vũ giật mình!
Thần văn bị đánh nát!
"Sư tỷ, thần văn bị đánh nát có thể khôi phục được sao?"
"Có chứ."
Vẻ giận dữ trên mặt Ngô Gia tan biến, nàng đáp: "Đương nhiên là có thể, giống khi phác hoạ ấy, vẫn còn căn cơ, thế nhưng phải tốn hao không ít tinh lực để uẩn dưỡng."
"Thần văn không cụ hiện cũng có thể bị kích phá sao?"
"Có thể!" Ngô Gia lại nói: "Tỉ như thần văn của ngươi bám trên văn binh, mặc dù mọi người không nhìn thấy, nhưng thần văn lại ở trong đó, văn binh vỡ nát sẽ có khả năng khiến thần văn bị tổn hại, nhưng chỉ cần không hoàn toàn hủy diệt thì có thể uẩn dưỡng hồi phục lại, có điều cần nhiều thời gian."
Dứt lời, nàng lại bổ sung: "Bị đánh nát một hai cái thần văn còn tốt, nếu nhiều, biển ý chí sẽ rung chuyển, giống ta này, như vậy sẽ hơi phiền phức, mấy ngày nay lão sư vẫn luôn giúp ta chải vuốt biển ý chí hỗn loạn."
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nàng bị đánh nát không chỉ một hai cái thần văn.
Trần Vĩnh thấy ánh mắt Tô Vũ biến ảo, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Tính tình sư tỷ ngươi quá hiếu thắng, bằng không sẽ không thương nặng như vậy. Trên đài nhận thua rồi dừng tay thì cũng không đến nỗi, công khai luận bàn đều có trọng tài, nào ngờ nàng cứng cổ không nhận thua, nha đầu này..."
Ngô Gia gắt giọng: "Lão sư! Sao ta có thể nhận thua chứ? Hắn vừa lên đã kích thích ta, nói muốn làm cho đa thần văn nhất hệ chúng ta không ai có thể đi vào Bách Cường bảng, Bách Cường bảng không phải thứ phế viện hệ chúng ta có khả năng tiến vào... Ta sắp tức chết rồi!"
"Người ngoài mà thôi, so đo như vậy làm cái gì.” Trần Vĩnh dỗ dành: "Tu luyện là chuyện của chính mình..."
"Lão sư!"
Ngô Gia không vui, nói thầm vài câu, thanh âm rất nhỏ.
Vẻ mặt Trần Vĩnh bỗng nhiên tối đi, tức giận trừng mắt liếc nàng!
Tô Vũ cũng mơ hồ nghe thấy rằng: "Ta còn chưa tu thành rùa đen nhỏ đâu, tu thành rồi nói..."
Tô Vũ nín cười cố giữ bình tĩnh!
Không thể cười!
Trần Vĩnh theo đạo phòng thủ, Ngô Gia chắc cũng vậy, dĩ nhiên cũng có thể là cả công lẫn thủ, hắn không hỏi cụ thể.
Ngô Gia nói rất rõ ràng, thần văn chiến kỹ của nàng còn chưa luyện thành, đương nhiên là có thể phát triển thêm, tỉ như Trần Vĩnh là lão rùa đen, mà nàng còn chưa thành bé rùa đen đây này.
Trần Vĩnh thấy thân thể Tô Vũ căng lại, biết hắn đã nghe được, y hơi cạn lời.
"Đừng nhiều lời như vậy, tới đây, chuẩn bị lên lớp!"
Ngô Gia không thèm để ý, cười hì hì đi tới, có thể nhìn ra quan hệ giữa nàng và Trần Vĩnh rất tốt, bằng không cũng không dám nói lung tung.
...
Tô Vũ ngồi xuống cùng Ngô Gia.
Trần Vĩnh mở miệng: "Tô Vũ hỏi ta, cái gì là Vạn Thạch, Vạn Thạch cảnh tu luyện như thế nào, có gì khác biệt với Thiên Quân, có cần khai khiếu hay không..."
"Lão sư, sư thúc không dạy gì cả sao?"
Ngô Gia kinh ngạc hỏi một câu!
"..."
Tô Vũ lễ phép trưng ra nụ cười xấu hổ, cố nén xúc động muốn cười to, lão sư, ngươi bị chỉ trích kìa!
Trần Vĩnh cũng dở khóc dở cười, "Gần đây sư thúc ngươi dồn sức vào việc nghiên cứu thiên phú tinh huyết, chắc là không có thời gian, hoặc là quên, mà hắn vốn tính vậy, ngươi đừng nói chen vào!"
"Ồ!"
Ngô Gia ngoan ngoãn im lặng, nàng nhìn Tô Vũ một chút, thấy hơi đồng tình.
Sư đệ đáng thương!
Sư thúc không đáng tin cậy, ngươi thật thảm.
Trần Vĩnh tiếp tục nói: "Vạn Thạch, Thiên Quân, nhìn bên ngoài thì bình thường đều xem như một thể, đều là một quá trình cường hóa thân thể! Thiên Quân chủ khai khiếu, Vạn Thạch chủ hợp khiếu!"
"Hợp khiếu?"
Tô Vũ lộ vẻ nghi hoặc, Trần Vĩnh cười nói: "Bạch Phong đã từng nói với ngươi chưa, tu luyện càng mạnh, nhược điểm càng ít?"
Tô Vũ gật đầu.
"Vậy là được rồi!"
Trần Vĩnh mở miệng nói: "Vạn Thạch, hợp khiếu, hợp thành cửu khiếu! Ta nêu ví dụ đơn giản, Tô Vũ ngươi khai khiếu 108 cái, nhất trọng 12 khiếu, 108 cái khiếu huyệt trải rộng toàn thân, đó có phải nhược điểm không?"
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, gật đầu đáp: "Có! Mặc dù khiếu huyệt tràn ngập nguyên khí, thế nhưng cũng vì thế mà dễ bị nhắm đến, khi bị phá vỡ khiếu huyệt thì hết sức phiền toái! Thức thứ ba của《 Phá Thiên Sát 》là khai nguyên, khai nguyên khí, vỡ khiếu huyệt!"
Trần Vĩnh gật đầu: "Đúng là như thế! Cho nên đến Vạn Thạch, chúng ta không chủ trọng khai khiếu nữa, mà là hợp khiếu. Nhất trọng 12 cái khiếu huyệt tự thành hệ thống, chúng ta sẽ hợp nhất 12 khiếu huyệt này thành một khiếu huyệt!"
"Đến lúc đó, một khiếu huyệt ẩn chứa lực lượng 12 khiếu huyệt, khiếu huyệt vô cùng cường đại, nguyên khí nồng đậm, điều động lực lượng đơn giản hơn, sau khi hợp nhất thực lực càng thêm cường đại, nhược điểm càng ít, đó chính là Vạn Thạch!"
Tô Vũ hơi kinh ngạc, Vạn Thạch là như thế sao?
Hợp khiếu?
"Sư bá, vậy chẳng phải là tu luyện công pháp Hoàng giai cấp thấp chỉ có 9 khiếu huyệt, căn bản không cần hợp khiếu, trực tiếp trở thành Vạn Thạch cửu trọng hay sao?"
Trần Vĩnh gật đầu: "Đúng là như thế! Cho nên đến Vạn Thạch, chúng ta không chủ trọng khai khiếu nữa, mà là hợp khiếu. Nhất trọng 12 cái khiếu huyệt tự thành hệ thống, chúng ta sẽ hợp nhất 12 khiếu huyệt này thành một khiếu huyệt!"
"Đến lúc đó, một khiếu huyệt ẩn chứa lực lượng 12 khiếu huyệt, khiếu huyệt vô cùng cường đại, nguyên khí nồng đậm, điều động lực lượng đơn giản hơn, sau khi hợp nhất thực lực càng thêm cường đại, nhược điểm càng ít, đó chính là Vạn Thạch!"