"Khó trách có khả năng duy trì 4 thần văn, còn có hai cái nhị giai..."
Trịnh Hoành đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng nhiên hơi tối.
Không phải là ảo cảnh! Chỉ có màu đen!
Phải biết rằng đây chính là thân thể do ý chí lực hình thành, làm sao lại xuất hiện dấu hiệu mắt tối sầm lại?
Huyễn cảnh cũng chỉ có thể chế tạo ra khung cảnh nào đó, tỉ như đêm tối, nhưng không cách nào che khuất mắt cậu ta.
Đó là thứ gì?
Trịnh Hoành giật mình!
Ý chí lực bùng nổ lần nữa!
Bóng đen trước mắt nhanh chóng bị đánh tan, ánh sáng trở lại.
Mà giờ khắc này Tô Vũ đã cầm đao đánh tới, Trịnh Hoành vừa định phản kích, bỗng nhiên cậu ta ý thức được điều không thích hợp!
Đây là bí văn cảnh!
Thân thể đều là giả, ở đâu ra bóng?
Đúng vậy, bóng!
Dưới chân Tô Vũ đang có bóng tồn tại!
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì đã kinh hãi, tay cầm thương nhất thời không biết nên tấn công Tô Vũ hay là cái bóng của hắn.
Trong chớp nhoáng chần chờ ấy, cái bóng của Tô Vũ bỗng nhiên cuốn lấy cả người cậu ta!
Trường đao đánh xuống trong nháy mắt!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên trong lòng hai người, thân thể Trịnh Hoành hoàn toàn tan vỡ mang theo một chút không cam lòng, một chút nghi hoặc, trước khi ý chí lực lui ra ngoài cậu ta nhìn chằm chằm cái bóng dưới đất!
Má!
Còn một thần văn nữa!
Tô Vũ hỗn đản này nắm giữ 5 thần văn!
Hắn mới nhập học bao lâu chứ?
Làm sao có thể?
Không phải nói hắn tiếp xúc thần văn chưa đến mấy tháng sao?
Mà lúc trước cậu chưa từng phát hiện thần văn này!
"Thần văn liên quan đến bóng mờ..."
Trịnh Hoành bất đắc dĩ hoàn toàn biến mất trong bí văn cảnh.
...
Phốc!
Trịnh Hoành lại phun ra một ngụm máu tươi.
Cậu ta mở choàng hai mắt, mà những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm, màu vàng kim hoàn toàn bao trùm quả cầu, Trịnh Hoành rời khỏi, Tô Vũ thắng!
Sau đó, Tô Vũ mở mắt, thở mạnh hào hển!
Hai người liếc nhau, đều không lên tiếng.
Tô Vũ nắm giữ 5 thần văn, hai cái là nhị giai.
Mà Trịnh Hoành cũng nắm giữ ba thần văn đều rất mạnh mẽ, có lẽ cậu ta muốn ngưng tụ bốn thần văn hình thành một hệ thống, nhưng xem ra còn chưa thành công.
Qua vài giây đồng hồ, Tô Vũ thở hổn hển, chắp tay, nói: "Đa tạ!"
Trịnh Hoành khẽ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Cậu ta có hơi tiếc nuối và thất lạc, nhưng cũng không quá để ý, thực lực của cậu ta bây giờ còn chưa đến đỉnh phong, chỉ khi thành công bồi dưỡng thần văn chữ "Lâm", cậu ta mới có thể đi khiêu chiến Bách Cường bảng, mà lúc đó cũng chắc chắn có thể lên bảng!
Hiện tại, thần văn của cậu có thể nói vẫn đang là bán thành phẩm, bại bởi Tô Vũ, cậu đương nhiên có thể tiếp nhận.
Nếu thật sự toàn lực giao thủ, cậu ta có thân thể Thiên Quân thất trọng, mạnh hơn Tô Vũ, chưa chắc sẽ sợ Tô Vũ.
"Hắn là Thiên Quân ngũ trọng..."
"Không dùng thiên phú tinh huyết, không phải là đối thủ của ta, thiên phú tinh huyết... Đến Vạn Thạch cảnh là hoàn toàn vô dụng!"
Trịnh Hoành thầm nghĩ, cậu ta không biện hộ hay đe dọa, những lời này không thích hợp với cậu ta, kẻ cường đại tự nhiên sẽ trở nên cường đại.
Trịnh Hoành bị thương không nhẹ, ý chí lực tiêu hao không nhỏ, cậu không ở lại nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Thua!
Thua một lần không sao, chỉ cần đứng lên, đứng lên rồi thì vẫn còn cơ hội.
Chỉ sợ không đứng lên nổi!
...
Trong đại điện.
Trận đấu tiếp theo chậm chạp không bắt đầu, mọi người đều nhìn về phía Tô Vũ, ai cũng lộ vẻ ngoài ý muốn và kinh ngạc.
Tô Vũ thắng!
Cái tên này thế mà lại thắng Trịnh Hoành!
Tô Vũ không quan tâm, hắn cười với Hồ Tông Kỳ, gật gật đầu, rồi nhìn về phía Lâm Diệu cách đó không xa, thấy gã kích động thì cũng mỉm cười, nhưng rất kín đáo, không biểu lộ ra rõ ràng.
Lâm Diệu và Hồ Tông Kỳ đều xúc động muốn chết.
Tô Vũ thắng ròi.
Hồ Tông Kỳ chỉ cảm thấy thoải mái đến tận đáy lòng, Tô Vũ thắng Trịnh Hoành, gã nhìn đồng hồ, bốn phút!
Thắng Trịnh Hoành còn nhanh hơn thắng mình!
Điều này đại biểu cái gì?
Đại biểu mình mạnh hơn Trịnh Hoành ư?
Dĩ nhiên là không phải, mà là chứng mình Tô Vũ cho mình mặt mũi, mặt mũi rất lớn, dựa theo phán đoán của Hồ Tông Kỳ, gã ta còn không mạnh bằng Lâm Diệu, nếu vậy, Trịnh Hoành thắng Lâm Diệu 5 giây, Tô Vũ thắng Trịnh Hoành, chính mình lại yếu hơn Lâm Diệu...
3 giây!
Hồ Tông Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, nếu Tô Vũ không nể mặt mũi, vậy chỉ cần 3 giây là mình đã bị xử lý!
Vậy thật mất mặt!
Giờ khắc này, Hồ Tông Kỳ chỉ cảm thấy thoải mái không chịu được, bỗng nhiên hét lớn: "Tô Vũ yêu nghiệt!"
Đây mới thật sự là học viên yêu nghiệt!
Trước đó, Hồ Tông Kỳ vẫn luôn nghi vấn Tô Vũ có được danh hiệu tối thượng đẳng là không công bằng, giờ phút này gã lại người đầu tiên nói Tô Vũ mới là yêu nghiệt!
Tuy tự đánh mặt của mình rất đau nhưng gã lại vui vẻ chịu đựng! Gã nên bị đánh!
Tự mình đánh ít ra tốt hơn bị người khác đánh!
Bên kia Lâm Diệu cũng vui vẻ, Tô huynh báo thù cho mình rồi!
Trịnh Hoành cuồng cái gì mà cuồng, không phải là thua rồi sao?
...
Bọn hắn vui vẻ, Tô Vũ mỉm cười nhưng trong lòng thì không khỏi bất đắc dĩ.
Tiêu hao quá lớn!
Hơn nữa đã dùng hết át chủ bài!
Cũng may đây là trận đầu vòng thứ hai, hắn còn thời gian tu luyện một lúc để khôi phục, bằng không hắn sẽ không thể tham gia vòng thứ ba.
"Trịnh Hoành rất mạnh... Tối thiểu phương diện ý chí lực mạnh hơn Trịnh Vân Huy, nếu bồi dưỡng thêm một thần văn, hình thành ‘Phong hỏa sơn lâm’, chỉ sợ mình không phải là đối thủ của cậu ta..."
Tô Vũ tự mình biết mình, nếu Trịnh Hoành bồi dưỡng thêm một thần văn, thần văn thành hệ thống, hắn tuyệt đối không địch lại nổi.
Nhưng lúc đó Trịnh Hoành đã mạnh lên, chẳng lẽ hắn lại không sao?
Nếu giao thủ trong hiện thực, thân thể hắn còn mạnh hơn Trịnh Hoành, sẽ càng không sợ cậu ta!
"Thắng thế là được!"
Tô Vũ liếc Lưu Hồng, Lưu Hồng cười cười với hắn, khẽ gật đầu, tỏ vẻ ta là đang thỏa mãn ngươi đấy... Cái này khiến Tô Vũ câm nín, có phải ngươi muốn gạt ta hay không, nói là cố ý cho ta cơ hội biểu hiện mình?
Cút cả nhà ngươi đi!
Ta không muốn cơ hội này!
Tô Vũ thầm mắng, còn có 7 vị học viên yêu nghiệt đây.
Bọn họ gặp lẫn nhau, ta sẽ thừa nhận là ngươi đang giúp ta, nếu không... Lưu Hồng ngươi là tên hỗn đản, cố ý bẫy ta, đừng cho là ta không nhìn ra!
Tô Vũ thầm mắng một hồi, bắt đầu ngồi xuống khôi phục ý chí lực.
Những người khác nhìn Tô Vũ, ánh mắt hoàn toàn khác biệt!
Đánh bại được Trần Khải chỉ có thể nói là Tô Vũ có vận khí không tệ, thiên phú tinh huyết rất tốt, nhưng đánh bại Trịnh Hoành tại giải thi đấu thần văn, cái tên này... rõ ràng là học viên yêu nghiệt, ngang hàng với những người kia.
Tô Vũ thầm mắng, còn có 7 vị học viên yêu nghiệt đây.
Bọn họ gặp lẫn nhau, ta sẽ thừa nhận là ngươi đang giúp ta, nếu không... Lưu Hồng ngươi là tên hỗn đản, cố ý bẫy ta, đừng cho là ta không nhìn ra!